Lừa Tình

Chương 8



Chương 8:

“Tần Dã rốt cuộc sao vậy nhỉ?”

 

Đang ăn cơm, bỗng dưng tôi nhớ đến Lâm Thu.

 

“Không đúng, sao hôm qua tự nhiên anh ta lại vác Thu Thu đi?”

 

“Em nghĩ sao?” Thẩm Hướng Bội bất lực, gắp thức ăn vào bát tôi. “Hôm qua tại sao anh lại phải vác em đi?”

 

“Em đang nói về họ mà, anh nhắc chuyện này làm gì?” Mặt tôi đỏ bừng, có chút ngượng ngùng.

 

Còn cái chuyện “Bạch Nguyệt Quang” này sao nghe kỳ cục thế không biết. Với cả thái độ của Tần Dã đối với Lâm Thu từ trước đến nay cũng khó hiểu.

 

“Anh đâu có rõ chi tiết như thế.” Anh cười khẽ.

 

“Anh chỉ biết là tối qua cậu ấy cực kỳ bực.”

 

“Hả?” Mắt tôi sáng rực, háo hức hóng hớt.

 

Theo lời Thẩm Hướng Bội, tối qua Tần Dã vốn đang ở bữa tiệc, vừa thấy cảnh Lâm Thu sờ nắn cả hàng người mẫu nam trong video của ai đó, mặt anh ta đen như đít nồi.

 

Ngay lập tức, anh ta đứng dậy, phi thẳng tới quán bar để tìm người.

 

“Còn em nữa đấy.” Anh liếc tôi đầy bất lực, “Em cười đùa om sòm làm anh điên lên muốn chết.”

 

“Thế còn Bạch Nguyệt Quang là sao?”

 

Thẩm Hướng Bội ậm ừ mãi không nói rõ, thế là tôi quyết định tự đi hỏi Lâm Thu cho ra nhẽ.

 

Không tin chuyện này tôi không làm sáng tỏ được.

 

“Trước đây chẳng phải anh trai của Tần Dã đã mất rồi sao? Cái người Bạch Nguyệt Quang ấy chính là chị dâu của anh ta. Trước giờ tớ luôn nghĩ Tần Dã có tình cảm với chị ấy.”

 

“Vậy sự thật không phải à?”

 

“Không phải,” Lâm Thu bật cười, quay lại dáng vẻ mơ mộng, “Chị dâu đã nói rõ với anh ấy rồi.”

 

“Vậy tại sao trước đây anh ta lại không đáp lại cậu?” Tôi thắc mắc.

 

“Có lần hồi cấp ba bọn tớ cãi nhau, tớ viết trong nhật ký là cực kỳ ghét anh ấy, nhất định phải dạy cho anh ấy một bài học vào một ngày nào đó. Thế là từ đó anh ấy cứ tưởng tớ ghét anh ấy thật, chỉ muốn chọc phá anh ấy thôi…”

 

Hai người này đúng là kỳ quặc…

 

“Tay cậu sao thế?” Tôi để ý thấy cô ấy cứ xoa xoa tay.

 

Mặt Lâm Thu đỏ bừng. Nhớ lại chuyện tối hôm đó, tôi bỗng hiểu ra.

 

Thôi nào, miễn mọi người vui vẻ là được rồi.

….

Ngày Thẩm Hướng Bội cầu hôn. Nhìn một loạt máy bay không người lái lượn trên bầu trời, tôi cảm thấy thật sung sướng. Cảnh tượng hoành tráng này, thêm chút video quay lại nữa là đảm bảo viral liền, hú hú.

 

Đúng là kiểu tổng tài bá đạo tôi yêu thích.

 

“Đám cưới của cậu tớ nhất định phải ngồi bàn chính nhé.” Lâm Thu nghẹn ngào như hoa lê trong mưa.

 

“Nếu không có tớ, cậu sao có được tổng tài bá đạo thế này.”

 

Tần Dã bất lực đỡ cô, cười khổ:

 

“Bà cố ơi, bác sĩ bảo giờ em không được xúc động quá đâu.”

 

Tôi và Thẩm Hướng Bội nhìn nhau, khẽ mỉm cười đầy thấu hiểu.

 

Yêu được người mình thầm mến là một xác suất rất nhỏ.

 

Nhưng nếu thành, có lẽ đó là may mắn cả đời.

 

Khi ông trời đã cho ta một cơ hội nào đó.

 

Mọi kẻ nhút nhát đều phải dũng cảm tiến về phía trước mới có thể đạt được điều mình mong muốn và biến giấc mơ thành hiện thực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.