Ngày hôm sau tôi đi làm như thường lệ.
Tuy nhiên, tôi sẽ trêu chọc những người buôn chuyện.
Khi mọi người thấy tôi đến, họ tụ tập quanh phòng trà để nói chuyện.
“Nghe nói Khương Yên biến mất, vì sao đột nhiên quay lại?”
“Tôi nghe nói cô ấy đã c.hế.t!”
“Đừng làm tôi sợ, tôi là kẻ nhát gan!”
Tôi cúi đầu mỉm cười, đúng là toàn chuyện tầm phào.
Tôi đứng dậy đi thẳng vào phòng trà, ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc và chào mọi người: “Xin chào mọi người, tôi là trợ lý mà tổng giám đốc Lệ mới tuyển. Tôi tên là Khương Yên.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của bọn họ, không khỏi bật cười.
“Ha ha ha, trông mọi người kìa, sao đều sợ hãi như vậy, là tôi, Khương Yên, tôi đã trở lại!”
Không ngờ tôi vừa dứt lời thì mọi người đều bỏ chạy.
Chỉ thấy Lệ Mặc Tần với sắc mặt u ám đứng ở nơi đó: “Đi làm thì phải làm cho tốt, cà phê cũng phải pha, bụi trên bàn anh cũng phải lau.”
Tôi chỉ nhìn anh một cái, cuối cùng những chuyện này còn phải đợi tôi tới làm.
Nhưng tôi biết, anh chẳng qua là làm ra vẻ mà thôi.
Tôi bưng cà phê vào văn phòng, vừa đóng cửa lại, cà phê trong tay đã bị Lệ Mặc Tần giật đi. Anh ép tôi vào góc, giọng mơ hồ nói: “Tối qua em đi đâu? Tại sao em không đi cùng anh?”
Tôi cũng không rụt rè: “Anh bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn cần có người đi cùng sao.”
Hơi thở của anh phả vào tai tôi: “Tóm lại tối nay em không được đi đâu cả, chúng ta cùng về nhà.”
Tôi giả vờ dè dặt: “Mọi người trong công ty nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào!”
Anh nhéo mặt tôi: “Em còn sợ người trong công ty? Nhân viên công ty không sợ em là tốt rồi.”
Hai chúng tôi bật cười, cảm giác lại trở về thời đại học.
Nhưng ngẫm lại, sau khi mất trí nhớ, tôi thực sự bị anh hành hạ khi làm trợ lý cho anh, tôi là một cô gái cung Bọ Cạp điển hình, có thù tất báo.
Sau này tôi mới biết được, anh nói chúng tôi cùng nhau về nhà không phải về nhà anh, mà là đi gặp ba mẹ anh.
Đến cửa, tôi do dự một chút: “Việc này không tốt lắm đâu, dù sao Thẩm Đường mới là con dâu trong lòng bọn họ, em… có thể hay không?”
Nhưng vẻ mặt của anh lại cực kỳ nghiêm túc: “Anh đã đợi ngày này đã năm năm, hơn nữa chuyện của Thẩm Đường ba mẹ anh đã biết, yên tâm đi, con dâu xấu xí cũng phải gặp ba mẹ chồng.”
Tôi lập tức hiểu ra: “Được rồi, Lệ Mặc Tần, anh gạt em. Em tới đây tay không, không chuẩn bị trước, như vậy không phải là thất lễ sao?”
Anh nắm lấy tay tôi, thật chặt: “Yên tâm, ba mẹ anh không phải người cổ hủ, phải có lòng tin với bản thân!”
Chắc chắn rồi, ba mẹ anh rất dễ gần và chúng tôi nói rất nhiều chuyện trên bàn ăn tối.
Mẹ anh còn rất trẻ và thời thượng, nói chuyện cũng hợp với tôi.
Ăn xong, bà kéo tôi sang một bên, lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức tinh xảo mở ra.
Bà nói đây là một cái vòng tay gia truyền, chỉ truyền cho con dâu nhà họ Lệ.
Tôi từ chối: “Dì à, cái này thật sự quá quý giá, con không dám nhận.”
Bà giả vờ tức giận: “Sao con lại không nhận? Như vậy nghĩa là không muốn làm con dâu của chúng ta phải không?”
Tôi nhìn Lệ Mặc Tần, anh gật đầu với tôi nên tôi đành phải nhận.
Trên đường về, Lệ Mặc Tần một tay cầm vô lăng, tay kia cầm tay tôi.
Tôi vỗ nhẹ vào tay anh ta và nói: “Anh lái xe đàng hoàng được không?”
“Không. Từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ buông tay em.”