Ma Nữ Bên Đại Boss

Thừa nhận



Chương 6: Thừa nhận

Khi tỉnh dậy, tôi đã ở dưới tầng hầm của nhà Lệ Mặc Tần. Nhìn vào gương, khuôn mặt tôi đã thay đổi. Có vẻ như lúc đó tôi đã bị thương nặng.

Tôi bước ra khỏi tầng hầm và vào phòng khách, vẫn như trước.

Thẩm Đường, lần này cô trốn không thoát đâu.

Không nói với Lệ Mặc Tần, tôi trực tiếp đi tìm Thẩm Đường.

Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ta mở to.

Sau đó cô ta chỉ vào tôi, có chút sợ hãi: “Khương Yên? Cô chưa ch.ế.t sao?”

Tôi nhướng mày chế nhạo: “Đúng vậy, tôi đã ch.ế.t, nhưng tôi đã nói với Diêm Vương rằng tôi còn có báo thù phải báo, nếu không sẽ ch.ế.t không yên ổn, cho nên Diêm Vương đồng ý cho tôi quay lại báo thù trước khi đầu thai.”

“Không thể như vậy, con người không thể nhìn thấy ma quỷ, ban ngày ban mặt ma quỷ cũng sẽ không xuất hiện!”

Càng nói, cô ta càng lùi lại.

“Cô nghe ai nói vậy? Chúng tôi rất thích ở bên người khác, hít dương khí.”

Cô ta sợ đến mức ngã xuống đất.

Lệ Mặc Tần không biết sao lại chạy tới, Thẩm Đường vừa thấy anh liền bò qua ôm chân: “Mặc Tần, Khương Yên chưa ch.ế.t, cô ta muốn hại em!”

Lệ Mặc Tần ngồi xổm xuống, nâng Thẩm Đường đang hoảng sợ dậy.

“Em nhìn nhầm rồi, làm gì có Khương Yên, cô ấy đã ch.ế.t làm sao có thể tới tìm em để hại em chứ?”

“Đó là sự thật, là sự thật. Khương Yên, cái ch.ế.t của cô không liên quan gì đến tôi, tất cả đều là do em trai tôi làm!” Cô ra tiếp tục nhìn tôi, khóc lóc và cầu xin tôi tha thứ.

Lệ Mặc Tần trở nên nghiêm túc: “Thẩm Đường, nói rõ cho tôi biết chuyện gì xảy ra?”

Mặc Tần, em không phải cố ý, em rất yêu anh, em thấy anh đối xử tốt với Khương Yên như vậy, em sợ đến cuối cùng, cô ấy lại trở thành một Khương Yên khác, như vậy em vĩnh viễn cũng không cưới được anh, em lên tiếng oán giận với em trai em, nó bảo em đừng lo lắng, em thật sự không biết em trai em sẽ giết cô ấy.”

Lúc này, Thẩm Đường đã khóc, cho đến bây giờ, cô ta còn diễn rất thật như vậy, thật sự là không làm diễn viên thì quá đáng tiếc.

Lệ Mặc Tần tiếp tục hỏi: “Thẩm Phi g.iế.t Khương Yên, em không có liên quan sao?”

“Không, em không có liên quan gì cả.”

Lệ Mặc Tần đột nhiên đứng dậy, thái độ thờ ơ đẩy Thẩm Đường ra: “Nếu như Khương Yên này không liên quan gì đến cô, vậy còn Khương Yên trước đó thì sao? Cô cũng không biết chuyện này?”

“Mặc Tần, em rất yêu anh.” Thẩm Đường nghĩ rằng tình yêu của cô ta rất đáng giá.

“Nói đi! Có liên quan đến cô không?”

“Xin lỗi!”

Lệ Mặc Tần hất tay cô ta ra, quay đầu nhìn tôi, lấy máy ghi âm từ trong túi ra đưa cho tôi: “Khương Yên, đều ghi âm rồi, em xem bây giờ xử lý cô ta thế nào đi.”

Sắc mặt Thẩm Đường đột nhiên biến sắc: “Lệ Mặc Tần, ngay cả anh cũng lừa em! Khương Yên, cô đừng kiêu ngạo, cô chỉ là người thay thế mà thôi.”

Tôi nghiêng người về phía Thẩm Đường, thì thầm vào tai: “Đúng, tôi là người thay thế, nhưng anh Lệ thà lấy lấy người thay thế như tôi còn hơn lấy cô, có phải là cô đáng thương lắm không!”

Nhìn vào máy ghi âm trong tay, tôi lấy điện thoại ra bấm vào dãy số có ba chữ số, mọi chuyện cứ để pháp luật xử lý, tôi chỉ là nạn nhân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.