Chương 4:
Cuối cùng, tôi chỉ có thể lấy lý do là say rượu nên giỡn chơi, đổi lại là một trận mắng của bố mẹ, sự khinh bỉ của Thời Cẩn và một cái quăng ngã của Tư Niên.
Cũng may bọn họ không muốn làm tôi thêm khó xử, chỉ là ánh mắt Thời Cẩn nhìn tôi càng ngày càng thêm sự phòng bị.
Tôi “…”
“Hệ thống, cô đâu rồi?”
Bây giờ tôi mới có thời gian tính sổ với cô đây.
“Ký chủ, cô đừng tức giận mà, tôi có thể lấy công chuộc tội.”
Tôi tức đến mức bật cười. “Ha, vậy cô nói xem cô định lấy công chuộc tội như nào đây?”
“Thì là vừa rồi tôi đã liên hệ với Chủ Thần, tôi dùng điểm tích phân để đổi lại nhiệm vụ cho cô rồi, từ giờ cô không cần thu thập hảo cảm của Thời Cẩn nữa, thay vào đó thu thập điểm chán ghét a.”
“Haha, cô đúng là em yêu của tôi, từ giờ cô là bảo bối của tôi, yên tâm, từ nay về sau chị đây tiếp tục mang em đi ăn ngon mặc đẹp.”
“Huhuhu, tôi đã phải toàn bộ điểm tích phân của tôi đó, ký chủ, cô nhất định phải bao nuôi tôi.”
“Yên tâm, tôi sẽ không để em chịu thiệt đâu.”
Tôi vỗ ngực đôm đốp bảo đảm với hệ thống.
“Này, thế cô kiểm tra giúp tôi xem điểm chán ghét của Thời Cẩn với tôi bây giờ là bao nhiêu.”
Tên này ngày thường thấy tôi còn tránh hơn tránh tà, chắc là cũng phải được đến 50 điểm đi, tự nhiên tôi ngửi thấy mùi chiến thắng đâu đây.
“Được chứ, xem nào, điểm chán ghét của Thời Cẩn bây giờ đang là… 20?!”
“Fuck!??”
Tôi cảm thấy bộ não của mình mất kết nối rồi, sao tôi nghe không hiểu gì hết: “Vô lý, bình thường hắn nhìn thấy tôi là nhíu mày, thái độ thì lạnh lùng khó ưa, thế mà điểm chán ghét có 20 thôi á?!”
Tôi nhớ rõ điểm hảo cảm còn được tận 30 đấy, như này khác gì nhiệm vụ đã không tiến tiển mà còn lùi đi???
Thời Cẩn, anh chơi tôi đấy à?
“Giờ làm sao đây ký chủ?”
Có lẽ hệ thống cũng không ngờ được trường hợp này, vì từ trong cái giọng nói máy móc đấy, thế mà tôi lại nghe ra được sự nôn nóng.
“Thôi, đừng lo lắng.”
Tôi vô cùng dịu dàng mà an ủi hệ thống.
“Làm hắn chán ghét tôi dễ hơn làm hắn thích tôi nhiều, tôi sẽ không để cô thất vọng đâu.”
Việc người ta thích ai là thứ mà ta không thể kiểm soát được, nhưng muốn khiến cho ai đó ghét ai, vậy thì đây chính là vấn đề bản lĩnh của ác nữ như tôi rồi.
Trong vòng nửa năm, nhất định sẽ xong.
Nói là làm, tôi quyết định sẽ từ cô gái mỏng manh yếu ớt biến thành nữ chiến binh mạnh mẽ ngay trong hôm nay.
Nếu không phải nghe ngóng được tên khốn kia thích mấy em thục nữ thì việc gì tôi phải mặc váy hoa nhí với nuôi tóc dài suốt hai năm nay.
Cuối cùng cũng có thể trở về đúng bản chất.
Tôi đạp chân ga, phóng thẳng đến công ty hắn để lấy điểm chán ghét.
Hôm nay không cần làm gì nhiều, trước tiên cứ đến dọa chế/t hắn cái đã.
Tôi trốn ở một góc gara, chỉ chờ Thời Cẩn đi qua là tôi sẽ nhảy ra hù cho hắn giật mình. Hừ.
Hắn vừa khó tính vừa tự phụ, chắc chắn là không muốn thất thố trước mặt người khác, lát nữa bị tôi dọa cho hết hồn, chắc chắn sẽ hận chế/t tôi.
“Ha ha ha”
Tưởng tượng sẽ dọa hắn hết cả hồn, tôi sướng đến mức nghẹn cười làm toàn thân run rẩy.
Hệ thống: “…Cô bình tĩnh một chút, Thời Cẩn chuẩn bị tới kìa.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Tôi nhịn thở, nghe tiếng bước chân đang dần tới gần, sau đó…
“Hù!”
Tôi bất ngờ nhảy ra ngoài rồi gào to một cái, giương nanh múa vuốt ra.
Thời Cẩn giật bắn mình, nhắm nghiền hai mắt lại.
“Ha ha háa”
Tôi cười đến mức nụ cười dần mất đi nhân tính.
Hắn mở mắt ra, đầu tiên mà sửng sốt một chút, có lẽ là ngạc nhiên với cách trang điểm ngày hôm nay của tôi.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Lục Hoài Ngọc, em lại làm trò gì đấy?”
“Làm gì?”
Nụ cười của tôi tắt dần, tôi tiến lại gần, ép hắn vào một góc tường.
“Thời Cẩn, tôi nói anh cho anh biết, bây giờ tôi đã ở một cương vị khác, từ giờ tôi sẽ không mặt nóng dán vào cái mông lạnh của anh nữa, đón chờ thời kỳ đen tối của anh đi.”
Tôi giơ một ngón tay, hung hăng nhấn vào bả vai hắn mà uy hiếp.
Hắn nhìn tôi một lúc lâu, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng đấy hình như toát ra một chút ý cười, sau đó lại dùng bàn tay ấm áp dí lên trán tôi để đẩy tôi ra.
“Sao tự nhiên lại hiện nguyên hình rồi?”
Tôi đưa tay che mặt, còn chưa kịp trả lời lại, ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng lưng rộng rãi và thẳng đứng của hắn.
Hừ, anh dám coi thường tôi. Chờ đấy!