Chương 3:
Trong lúc mơ màng tôi nghe thấy có người gọi tên tôi, giọng điệu vừa ấm áp vừa từ tính. Càng nghe càng muốn ngủ.
Nhưng mà người này cứ kêu mãi không thôi, đã vậy còn dùng bàn tay lạnh như băng mà vỗ lên mặt tôi.
Tôi bực mình tỉnh giấc.
Tầm nhìn mơ hồ trong chốc lát, sau đó dần dần hiện rõ bóng người trước mặt.
Vai rộng, eo thon, khuôn mặt như được họa sĩ vẽ ra, xinh đẹp động lòng người.
“Mình đã chế/t rồi sao, sao trên thiên đường vẫn có anh đẹp trai giống Thời Cẩn vậy.”
Tôi có cảm giác như đang nằm trên một đám mây vậy, bồng bềnh, ngay cả âm thanh cũng nhẹ nhàng như bông.
“Hay là Thời Cẩn bị mình doạ sợ đến chế/t luôn rồi.” Tự nhiên nghĩ đến trường hợp này, trong lòng bất giác vui sướng, thế là tôi bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha, Thời Cẩn anh cũng có ngày bị tôi dọa chế/t, há há há…”
Anh đẹp trai nhìn giống Thời Cẩn kia vẫn không nói gì, chỉ sầm mặt lại, chớp mắt một cái rồi khoanh tay đứng trước giường nhìn tôi chằm chằm.
Từ từ, đứng, trước, giường?!
Điệu cười của tôi tắt ngúm, hình như tôi vừa phát hiện ra đây không phải thiên đường, lại hình như tôi vừa phát hiện ra đứng trước mặt tôi đây là Thời Cẩn hàng thật giá thật.
“Tỉnh rồi? Vậy giải thích đi.”
Tôi không nói lời nào, yên lặng đưa tay xuống véo đùi mình một cái.
“Không cần véo, không phải nằm mơ đâu.”
Giọng điệu như thể lời thì thầm của ác ma vọng lên từ địa ngục vậy.
“Nếu em nói đây là hiểu lầm, anh có tin không?” Tôi nghĩ mình cần nói gì đó để ổn định tình hình trước.
“Em nói xem tôi tin được không?” Hắn nhếch môi cười mỉa mai. “Sao, lộ bản chất rồi hả? Sao bảo em là cô gái dịu dàng nhất cái thành phố này? Bây giờ lại muốn chơi trò gạo nấu thành cơm à.”
“Gạo nấu cái đầu anh, anh có tin không bây giờ tôi…”
Tôi nắm chặt tay, nhe răng trợn mắt nhìn hắn, chỉ hận không thể đúm cho hắn một phát giữa mặt.
Còn hắn thì dù bận rộn vẫn ung dùng đứng đó nhìn tôi, như thể chắc chắn tôi sẽ không làm gì được vậy.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó quyết định vẫn nên là duy trì hình tượng xưa giờ xây dựng thì tốt hơn.
“A Cẩn, thật ra đây là hiểu lầm, em có thể giải thích.”
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng khi tôi buột miệng gọi “A Cẩn”, ánh mắt của Thời Cẩn bỗng nhiên có chút ảm đạm.
Ánh mắt giống như một đứa trẻ đánh mất chú gấu bông yêu thích, cảm thấy lạc lõng, tự trách, rồi lại không biết làm thế nào với tình huống này.
“Vậy em nói đi, hiểu lầm gì?”
Hắn bỗng thở dài như có chút bắc đắc dĩ, rồi lơ đãng hỏi lại tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, nhưng vẫn ê a nửa ngày không rặn ra được cái hiểu lầm nào, trong lòng thì không ngừng kêu. [Tiêu đời rồi, đời này coi như bỏ.]
“Hệ thống, Hệ thống!!! Sao lại như thế này, sao tôi vẫn chưa chế/t???”
Hệ thống ngáp một cái, hình như là đang ngủ thì bị tôi đánh thức, tôi còn có cảm giác cái hệ thống này còn vừa vươn mình một cái
“Ký chủ, cô đừng nóng vội, bây giờ tôi sẽ sắp xếp cho cô đi đầu thai đây.”
“Đầu thai cái quần què, tôi còn chưa chế/t đây này.”
Bây giờ tôi tức đến mức chỉ muốn lôi hệ thống từ trong đầu ra, sau đó hung hắc lắc bả vai cô nàng này mà chất vấn một phen.
“Ô? Sao lại thế được nhỉ?! Nhiệm của cô rõ ràng là kết thúc vào ngày x tháng x năm 2024 mà?”
Một câu thôi mà như sét đánh ngang tai.
“Vãi l, năm nay mới 2023, điên mất!”
“Cái gì cơ? Ký… Ký chủ, hình như tôi bị nhầm… rồi.”
” Nhầm??? Hahaha. Nhầm cái moẹ nhà cô!”
So với cái tình hình hiện tại thì tôi xin tình nguyện được đi chế/t còn hơn.
“Ký chủ, tôi được các vị thần tạo ra, tôi không có bố mẹ…”
“Những lúc như này sao cô tỉnh táo thế. Thôi hỏng rồi.”
Bỗng nhiên có một luồng điện chạy xẹt qua não tôi, khiến cả người tôi cứng ngắc.
Tối qua tôi đã để lại di chúc cho bố mẹ, thậm chí còn gửi cả địa chỉ khách sạn này cho cô bạn thân của tôi – Tư Niên. Chắc giờ bọn họ đều nhận được tin của tôi gửi cả rồi.
Thời Cẩn vẫn đang đứng ở đầu giường chờ tôi giảo biện, nhưng mà hiện tại tôi không có tâm trạng để giảo biện cho hắn nghe.
Điện thoại di động vẫn đang để trên bàn trang điểm.
Tôi nhìn thời gian, bật một bước nhảy thẳng đến bàn trang điểm, quyết liệt như người đang đi bộ trong sa mạc mà thấy một chai nước, lúc này trong lòng tôi đã tràn đầy sự tuyệt vọng và giãy dụa.
Thế nhưng bàn tay đang vươn ra của tôi lại bị chặn lại, Thời Cẩn tóm lấy cổ tay của tôi, khuôn mặt nhìn rất là mất kiên nhẫn.
“Lục Hoài Ngọc, tóm lại là em đang muốn làm cái gì?”
“Tránh ra, thả em ra, nhanh lên!”
Tôi gào lên, nghiến răng nghiến lợi.
Rầm!!
Chỗ cửa phòng bỗng truyền đến một tiếng vang lớn.
Toàn thân tôi bỗng trở nên run rẩy.
Thời Cẩn nhíu mày, buông lỏng bàn tay đang giữ tay tôi ra, đứng dậy đi ra mở cửa.
Còn tôi thì không kịp phản ứng, vậy nên không kịp ngăn cản hắn.
Cửa vừa mới mở ra, một đám người hùng hổ xông vào. Đi đầu tiên là cô bạn Tư Niên của tôi, một tay đẩy Thời Cẩn ra, một tay còn lại đẩy cửa xông vào.
“Lục Hoài Ngọc, đồ chế/t dẫm nhà cậu đâu rồi.”
Trên mặt cô ấy hiện rõ vẻ lo lắng và kinh hãi, sau khi thì nhìn thấy tôi quần áo không chỉnh tề ngồi trên giường, khuôn mặt kinh hãi nhanh chóng biến thành khuôn mặt hóng hớt, thậm chí còn nhướng mày huýt sáo một điệu.
“Ê, gọi mình đến để trò chơi thêm phần kích thích à.”
Tôi nhìn cô bạn thân trước mặt, rồi lại nhìn ra bố mẹ đang đứng ngoài cửa cùng vài nhân viên y tế.
Bây giờ mới là chế/t thật đây này.