Nữ Phụ Độc Ác Lại Tới Đây

Chuốc thuốc



Hai chúng ta xám xịt rời khỏi kinh thành, ba năm sau chúng ta trở lại trong vinh quang.

Tướng quân phủ ngày nay sớm đã không còn náo nhiệt như xưa nữa.

Hứa Tử Thanh gả cho Vương Duẫn, kẻ thù không đội trời chung của Phó Văn Thư, làm trắc phi. Hứa Tử Niệm chạy theo sư phụ của mình, nhưng Hứa Tử An vẫn còn độc thân. Cha ta đã sắp xếp nhiều cuộc hôn nhân cho nó, nhưng nó đã hủy hoại tất cả. Tiếng xấu của nó có thể cạnh tranh với ta của trước đây.

Khi nói đến việc Hứa Tử Thanh gả cho đối thủ một mất một còn của nam chính, lại còn là làm thiếp, giống như khi ta cưới Phó Văn Thư, ta đã cố gắng hết sức để ngăn cản nhưng đều vô ích.

“Em gái con lấy chồng muộn hơn mà đã có tin vui rồi. Con lấy chồng đã ba năm rồi mà vẫn chưa có tin tức gì thế?” Phụ thân ta xắn tay áo lên, nhỏ giọng hỏi ta: “Có phải nó có vấn đề gì không?”

Ta nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

Ta thực sự nghĩ rằng hắn giống như có chút vấn đề.

Mặc dù người đàn ông này thường không ngừng nói lời cợt nhả, mở miệng ra cái gì nhớ nàng yêu nàng, đời này chỉ có nàng. Nhưng khi hắn ôm người vợ tuổi trẻ xinh đẹp đi ngủ, thế nhưng hắn lại không có một chút phản ứng nào!

Đôi khi ta thèm nhỏ dãi sắc đẹp, đi quyến rũ hắn, nhưng ngay khi hắn cởi thắt lưng, liền trói ta lại và đẩy ta sang phía bên kia giường.

“Phụ thân có thứ tốt, khi nào con trở về thì nấu canh cho con rể đi. Phụ thân bảo đảm trong vòng một năm sẽ có một đứa con trai mập mạp.” Phụ thân ta lén nhét cho ta một cái lọ nho nhỏ.

Ta nhìn ông với vẻ khinh bỉ.

Ông lão tránh ánh mắt của ta, hắng giọng, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Đừng nhìn phụ thân con, phụ thân con không cần thứ này.”

Càng già càng dẻo dai chính là nói là ngài đúng không?

Ta đã tự tay nấu canh cho hắn.

Vương gia, hương vị như thế nào?” Ta đứng ngồi không yên.

“Ngọt quá.” Hắn nhấp một ngụm.

Một ngụm nhỏ hẳn là hiệu quả không tốt lắm đâu.

“Là lỗi của thiếp thân, đã quên mất vương gia không thích đồ ngọt, chỉ là thiếp thân nấu món canh này rất lâu, bây giờ canh không hợp khẩu vị của vương gia liền đổ đi. Tâm ý của thiếp thân không quan trọng, vương gia nhất định phải hài lòng mới được.” Ta khóc sướt mướt.

“Thứ nhất, canh cà chua trứng gà nấu không mất nhiều thời gian, thứ hai, nương tử cũng không phải quên vi phu không thích đồ ngọt mà chắc là nàng đã cho nhầm muối và đường.” Hắn lau đi những giọt nước mắt không tồn tại cho ta, tự tin nói.

Ta đập bàn nói: “Đang nói vớ vẩn gì vậy? Mau uống hết cho ta.”

Hắn ngoan ngoãn nghe lời bưng bát lên uống.

“Ta ghét nhất người khác uy hiếp ta, nhưng nếu là nương tử, ta sẽ vui vẻ chịu đựng.”

Mấy năm nay ta đã sớm miễn dịch với mấy lời âu yếm giả tạo này rồi.

Ta múc cho hắn một bát nữa, thuận miệng nói: “Nếu ta âm mưu tính kế ngươi thì sao?”

“Vậy ta sẽ nhốt nương tử lại cho đến khi nàng không còn muốn âm mưu tính kế ta nữa mới thôi.”

Nghe này, tên biến thái này đang nói vớ vẩn gì vậy?

Ta nghĩ đi nghĩ lại, hình như trong số mệnh của ta, xác thật cho một đoạn ta hạ dược câu dẫn hắn như thế này.

Kết thúc thật bi thảm.

Ta nhanh chóng chạy ra khỏi phòng và khóa cửa lại.

“Vương gia, ngài chờ một chút, ta có chút đồ tốt cho ngài, ta đi trước…”

Haizz, ta đã sống những ngày khổ sở ba năm rồi, sao có thể mắc phải sai lầm ngu ngốc như nhầm lẫn giữa muối và đường.

Tất nhiên là vì phụ thân ta rồi.

Con mẹ nó thuốc kí.ch d.ục của ai lại là vị ngọt thế?

Phó Văn Thư thoải mái uống thuốc giải rồi đi ra khỏi phòng, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, liếc nhìn ta đang ngồi xổm trong góc.

“Tiểu thư, vương gia nhìn có vẻ ủy khuất quá.” Tiểu Đào Tử đồng tình nói.

“Ngươi nhìn lầm rồi, đó là phẫn nộ.” Ta che mặt, không dám nhìn hắn: “Hãy thông cảm hơn với chủ nhân của ngươi đi, ngày tốt lành của ta không còn nhiều lắm.”

Sau vụ hạ dược, ta liền không gặp lại hắn nữa.

Xuất phát từ áy náy, mỗi ngày ta đều đưa cho hắn món canh cà chua trứng gà mà ta đích thân làm.

Nhưng ta nghe nói lần nào hắn cũng đổ cho đám gà ngoài sân.

Ta cũng muốn trực tiếp gặp mặt hắn để xin lỗi và cầu xin sự thương xót, nhưng ta đã bị chặn lại trên đường đến thư phòng.

Trong mắt hắn có vẻ lạnh nhạt mà ta chưa từng thấy trước đây.

Ta biết bản chất hắn là một người máu lạnh, nhưng trước giờ hắn vẫn luôn giả vờ, giả vờ ngây thơ, giả vờ dễ thương, giả vờ yêu ta, cho dù không thích ta thì hắn cũng sẽ hôn lên trán ta chỉ vì đệ đệ của ta ở đó.

Bây giờ lập tức không giả vờ nữa, ta có chút không quen lắm.

Có vẻ như đại nghiệp của hắn sắp đạt được rồi, có chút nắm chắc trong tay.

“Phụ thân ta yêu thương ta và muội muội ta nhất, hẳn là ngươi nên biết.” Ta đe dọa nói.

“Đưa Vương phi đi.”

Ta bị đóng gói tiễn đi.

Cái gì cũng không có, chỉ có Tiểu Đào Tử.

Ta thậm chí còn nghi ngờ việc phụ thân mẫu thân cũng không biết ta không còn ở kinh thành nữa.

Vào tháng thứ ba ta bị giam, Hứa Tử Niệm đến cứu vớt ta.

“Ngươi có đi hay không.” Nàng trợn mắt tức giận nhìn.

“Ta không đi.” Ta ôm Tiểu Đào Tử.

“Nếu không đi, ngươi sẽ ch.ết.” Cô tức đến khó thở.

“Đi cũng sẽ ch.ết.” Ta buông bỏ rồi, còn không bằng sống một cuộc sống tốt đẹp ở đây trong vài ngày.

“Hôm qua hoàng đế băng hà, hắn cùng Duẫn vương giương cung bạt kiếm tranh giành ngai vàng, không có thời gian để ý đến ngươi, nếu ngươi rời đi, hắn sẽ bớt đi một quân cờ kiềm chế phủ tướng quân, Tử Thanh cũng sẽ có thêm một con đường để sống sót.”

Rất có đạo lý, nhưng mà vô dụng.

Ta sẽ ch.ết, phụ mẫu ta sẽ ch.ết, Hứa Tử Thanh sẽ ch.ết, Hứa Tử An cũng sẽ ch.ết.

Cuối cùng chỉ có một mình nàng mới có thể sống sót.

“Hứa Tử Nặc, chỉ có đi ra ngoài mới có thể sống.” Nàng đưa tay về phía ta.

Nàng ấy vốn không nên và sẽ không đến giải cứu ta.

“Sư phụ của ngươi làm sao?” Ta không đầu không đuôi hỏi một câu.

“Hắn quan trọng hơn mạng sống của ta.” Nàng trả lời không thể hiểu được.

Ta suy nghĩ một lúc, có cảm giác như lúc trước chuẩn bị ôm lấy bảo bối nhỏ của Phó Văn Thư bỏ chạy, nên đặt tay lên tay nàng ấy.

“Vậy tỷ tỷ, xin nhờ tỷ đưa ta đi nhé.”

Ta đoán không sai, Phó Văn Thư nhẫn tâm như vậy, làm sao có thể buông tha Hứa Tử Thanh đang mang thai cốt nhục của Duẫn vương.

“Trở về báo lại cho chủ nhân của ngươi một lời đi. Hai muội muội nhà ta, một người hắn cũng đừng nghĩ mang đi.”

Kiếm của Hứa Tử Niệm chĩa thẳng vào tim Đông Minh.

“Đại tiểu thư, đây là chuyện giữa chủ tử nhà ta và vương phi.” Đông Minh cố hết sức né tránh nhát kiếm này.

“Thật sao?” Hứa Tử Niệm một cước đá hắn bay, cười lạnh nói: “Vậy liền bảo Phó Văn Thư đích thân lăn tới đây.”

“Tại sao ta cảm thấy oán khí của đại tiểu thư lại lớn như vậy?” Tiểu Đào Tử thấp giọng nói.

Ta liếc nhìn nàng ấy, cay đắng nói: “Như thế nào, ngươi đau lòng?”

Tiểu Đào Tử rối rắm trong chốc lát, kiên định lắc đầu: “Lúc đầu vốn là có hơi có chút, nhưng nghĩ đến hắn tới là để bắt tiểu thư về, ta lại không thấy đau lòng chút nào, thậm chí còn muốn đánh hắn một trận.”

“Cô nương tốt!” Ta khen ngợi.

Khi ta quay lại và nhìn thấy Hứa Tử Thanh với cái bụng to và vẻ mặt hốc hác, ta không thể cười được nữa, thậm chí còn cảm thấy có chút chột dạ.

“Nhị tỷ tỷ chạy cái gì?” Nàng tính tình cổ quái nói: “Phu quân của ngươi muốn đoạt thiên hạ, ngươi chính là Hoàng Hậu, không cần phải chen vào cùng xe với một tội nhân như ta.”

“Ây nha, lời này của muôi muội sai rồi.” Ta khiêm tốn nói: “Duẫn vương điện hạ văn võ song toàn, quyền thế ngập trời, cái người sa cơ thất thế kia của nhà ta làm sao có thể so sánh được chứ?”

Thực tế là tình hình bên ngoài đang căng thẳng, quả thật là hiện tại Phó Văn Thư đang chiếm thế thượng phong, Duẫn vương không tiếc giao dịch với các nước địch vì ngôi vị hoàng đế, dù Phó Văn Thư thắng hay thua, ngày tháng tương lai cũng sẽ không dễ dàng thôi.

Còn làm khó hắn để Đông Minh ra ngoài bắt ta?

“Nhị tỷ tỷ cứ yên tâm đi, ngôi vị hoàng hậu này của tỷ là chuyện ván đã đóng thuyền.” Nàng kéo rèm ra, nhìn ngoài cửa sổ núi xanh mây trắng, cười quái dị.

Nhìn bên ngoài có một kẻ đằng đằng sát khí, bên trong một kẻ âm khí dày đặc, không khỏi run bần bật.

Ba đứa con gái của Hứa gia ta, một lớn một nhỏ, đều là nữ trung hào kiệt, chỉ có một đứa ở giữa, lại là đứa phế vật.

Duẫn vương đã ch.ết.

Khi Hứa Tử Thanh biết được tin tức này, trực tiếp bị động thai khí.

“Sắp sinh, sắp sinh rồi, ta phải làm sao đây?” Ta lo lắng đến độ xoay quanh.

“Không bằng nương tử cầu xin vi phu?” Đầu sỏ gây tội ngồi trên lưng ngựa đắc ý dào dạt.

“Ngươi không tức giận?” Ta vừa giận vừa hèn.

“Tức giận.” Hắn nhìn ta, có chút ủy khuất: “Nhưng còn có thể chịu đựng được.”

“Ngươi muốn cái gì?”

“Nàng.”

Cái “nàng“ này thật cảm động.

Nhưng phu quân thân ái của ta, ngươi muốn một mình ta hay toàn bộ nhà họ Hứa đứng sau lưng ta đây?

Hứa Tử Thanh đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, nghiến răng nghiến lợi, không rên một tiếng.

Hứa Tử Niệm hỏi ta: “Ngươi còn yêu hắn không?”

Không phải chứ tỷ tỷ, làm sao anh có thể nói như vậy trước mặt hắn chứ? Ta căng da đầu gật đầu: “Yêu.”

“Ngay cả khi ngày sau hắn hại ngươi cửa nát nhà tan, lưu lạc đầu đường, ăn xin cả đời?”

Thế này thì quá đáng rồi, không cần phải khiến ta xem xét lại số phận của mình nữa.

“Cho dù là như vậy đi nữa, tình cảm của ta – Hứa Tử Nặc – dành cho Phó Văn Thư đời này sẽ không thay đổi.” Ta trợn mắt nói dối, kém chút nữa là quỳ xuống dập đầu tỏ lòng trung thành của mình.

“A Nặc, ngươi thật ngu ngốc.” Hứa Tử Niệm rưng rưng nước mắt.

Còn có thể làm sao bây giờ chứ.

Phó Văn Thư ôm ta, cưỡi con lừa con.

“Nương tử, nàng nói quá giả rồi.” Hắn ủy khuất nói.

Ngươi thì không giả sao, lúc đối chọi gay gắt với Hứa Tử Niệm, ngươi suýt chút nữa không ăn thịt người, bây giờ lại giả vờ đáng thương.

“Ai bảo chúng ta là phu thê chứ, mỗi một lời nói, mỗi một hành động của thiếp thân đều là học cũng phu quân nha.“ Ta ép giọng nói.

“Nương tử đây là đang giận dỗi à?” Hắn vòng tay qua eo ta, tựa đầu vào vai ta, cọ cọ vào mặt ta: “Nương tử, nàng mập lên rồi.”

Quả thực, ba tháng qua ta đã ăn tốt uống tốt, không béo mới là lạ đấy.

“Loại chuyện như thế này chỉ cần một mình phu quân biết là được rồi, sao phải nói ra?” Ta trợn mắt.

“Ai nói chỉ có ta, con lừa cũng biết a. Nàng nhìn nó đi, nó sắp đi không nổi nữa rồi.” Hắn nói một cách hồn nhiên và sôi nổi.

“Chân dài của phu quân chắc chắn sẽ không thể cưỡi được con lừa nhỏ chân ngắn này. Chắc hẳn đó là một chặng đường rất vất vả.”

“Nương tử đây là đau lòng cho vi phu?”

Ta một chân đá hắn xuống, cưỡi con lừa phi nước đại.

Ta đau lòng ngươi cái rắm ấy.

“Ta đau lòng cho con lừa.”

Con lừa: Cảm ơn ngươi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.