Cháu trai nhỏ của ta sinh ra đã không có cha.
Kẻ thù giết cha của nó là trượng phu của ta.
Cha ta gãy một cái chân ra chiến trường.
“Phụ thân, có thể không đi được không?”
Ta nhẹ nhàng nắm lấy áo choàng của ông.
“Tiểu tử đó có lẽ là người tốt, nhưng phụ thân vẫn không yên tâm. Con ngốc như vậy, làm sao có thể sống sót trong thâm cung ăn thịt người đó.” Ông đứng trên tường thành xa xa nhìn mẫu thân, rồi nói với mỉm cười: “Nàng ấy nha, trước giờ chưa bao giờ đi tiễn ta.”
Ta từ từ buông tay ra.
“Hoàng hậu nương nương, vi thần phải đi rồi.”
Ta đuổi theo được vài bước, phát hiện thấy chuỗi ngọc trên đầu loạn rung chuyển, kêu leng keng, đành phải dừng lại.
“Phụ thân, A Nặc đợi người trở về.”
Dường như ông nghe thấy nhưng lại dường như không nghe thấy.
“Vốn dĩ nhạc phụ cũng thường xuyên đi chinh chiến. Nương tử đều lo lắng đến không buồn ăn uống như thế này sao?”
Hắn ngồi đối diện với ta và ăn một cách say mê.
Ngày 15 tháng 10, Tống lão tướng quân và Tống tiểu tướng quân bị phục kích, họ chiến đấu kiên cường suốt một ngày một đêm, tuy nhiên, trước khi quân tiếp viện đến, Tống lão tướng quân bỏ mình, Tống tiểu tướng quân bị bắt.
Vào ngày 17 tháng 10, hoàng hậu thất bại trong việc ám sát hoàng đế, niệm tình vị Tống lão tướng quân đã hy sinh mạng sống vì đất nước nên hoàng hậu chỉ bị đày đi xa hàng ngàn dặm, giáng xuống làm thường dân.
Mẹ nó, rõ ràng là đâm nữ chính nhưng nàng ấy lại lao vào ngăn cản, cố tình đâm ta nhằm đổ cho ta cái tội danh hành thích vua.
Quân tiếp viện cũng cố tình đến muộn.
Hứa Tử Niệm không thích phụ thân, nhưng lại có quan hệ thật sự rất tốt với Hứa Tử An, chuyện này cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến nữ chính cuối cùng lại đạp nàng.
Tình yêu của nàng lạnh lùng và tự cho mình là đúng.
Chỉ có lợi ích cốt lõi mới có thể lay chuyển được nàng.
Hứa Tử Thanh bị giam lỏng tại vương phủ lúc trước của Duẫn vương.
“Tới đây, cô cô cho con xem con hổ nhỏ, con có thích nó không?” Ta vừa kêu ngao ngao vừa nghịch con búp bê hình bé hổ trên tay khiến nó cười khúc khích.
Đứa nhỏ thật dễ thương nha.
Khi ta rời đi, Hứa Tử Thanh thậm chí còn không tiễn ta ra ngoài.
“Đừng đến nữa, hoàng hậu.”
Nàng “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Ta tựa người vào cửa và nghe thấy tiếng nàng ấy đung đưa theo tiếng sóng và ngân nga những bài đồng dao ru em bé ngủ.
Ta có chút không biết làm sao.
Buổi tối Phó Văn Thư không đến tìm ta ăn tối.
Nhưng mà ta đã ôm chăn đi tìm chàng ngủ cùng.
“Cuối cùng nương tử đã muốn hiến thân à?” Chàng thưởng thức thắt lưng của ta, cười rất chi là gợi đòn.
“Như thế nào, ngươi không muốn?” Ta bổ nhào về phía chàng với vẻ mặt vô cảm, bắt đầu cởi quần áo của hắn.
Chàng bắt được tay của ta, xoay người đem ta đặt ở dưới thân, khoa trương nói: “Vội như vậy sao?”
Thực ra, cho đến bây giờ, chàng chưa làm điều gì tổn hại đến ta cả.
Nhưng ta chính là sợ thôi.
Chàng luôn cười, vui vẻ cũng cười, không vui cũng cười, gi.ết người cũng cười, thời điểm ôm ta trong lòng cũng cười.
Thế nhưng bộ mặt thật của chàng là như thế nào?
Máu lạnh, biến thái, tiểu nhân, chưa đạt được mục đích thì bất chấp thủ đoạn, cực kỳ đề cao quyền lực.
Ta vòng tay qua cổ chàng, đầu ngón tay vuốt ve ở phía sau lưng chàng.
“Nếu cha ta c.hết, ta sẽ gi.ết chàng.”
Chàng lại mỉm cười, sự rung động trong lồng ngực truyền đến trên người ta: “Nương tử muốn gi.ết ta như thế nào?”
“Nơi này.” Ta dùng móng tay vẽ những vòng tròn trên ngực trái của hắn, “Một đao đâm xuống, máu sẽ phun ra, tim của chàng sẽ lập tức ngừng đập.”
Hơi thở của chàng trở nên nặng nề hơn, chàng kéo mặt, bóp eo ta, môi thỉnh thoảng chạm vào môi ta: “Sau đó thì sao? Ta ch.ết rồi, nương tử phải làm sao bây giờ”
“Ta tự sát.”
“Thật ngốc, ta sẽ không trách nương tử. Đây chẳng phải là vừa vặn hoàn thành ước mơ trở thành góa phụ có quyền có thế nhất thiên hạ của nàng sao? Vi phu ch.ết cũng không tiếc, ch.ết có ý nghĩa.”
Ta đỡ lấy đầu hắn, ấn vào mặt chàng để chàng không cười, nhìn vào mắt chàng và nghiêm túc nói: “Phó Văn Thư, ta yêu chàng.”
Bắt đầu từ khi nào nhỉ, đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên, là thấy sắc nảy lòng tham a.
Chàng cười to làm ta giật mình.
Ta cảm thấy có chút mất mặt.
Chàng bế ta lên và nghiêm túc nói: “Lời này thật là hợp ý ta, lần đầu tiên để nương tử nằm trên nhé.”
…
Có bệnh!
Lúc ý thức mơ hồ, ta đã hỏi một câu rất ngu ngốc: “Ta có thể ngủ với chàng có phải là chàng cũng thích ta phải không?”
“Thứ nhất, là ta ngủ với nàng, thứ hai là ta đã nói yêu nàng rất nhiều lần, chỉ là nương tử không tin thôi.” Chàng nhấn mạnh nhiều lần, mãi cho đến ngày hôm sau vẫn còn đang nói.
“Chàng thật phiền phức.” Ta ngồi ở cửa đại điện, chống cằm.
“Nương tử đang xem cái gì?” Chàng giữ vững đội hình, giống như ta.
“Đang đợi tin chiến thắng.” Ta không chút để ý, “Đợi không được thì chàng nhất định phải ch.ết.”
“Hu hu hu nương tử không hề tin tưởng ta chút nào cả.”
“Chàng dám nói mình không hề có chút tâm tư hư hỏng nào sao?” Ta khinh bỉ hắn.
“Có a.” Chàng thành thật nói: “Không phải người cha nào trên thế giới cũng nghĩ đến con mình. Nếu ông ấy chỉ muốn lợi dụng nàng để giành ích lợi, ta sẽ gi.ết ông ấy.”
Ta trừng chàng một cái, thật biến thái.
“Nếu không thì chúng ta đi vào chờ đi. Ở đây bao mất mặt a.”
“Ta coi trọng chàng, không sai. Nhưng nếu như chàng thương tổn người nhà của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chàng. Ngồi yên!”
“Ồ.”
Chàng ngoan ngoãn vâng lời, giống như một con chó lớn tủi thân.
Ta không khỏi cảm thán, từ khi nào, vốn là ta thật đáng thương cơ mà. Đến tột cùng là cái gì, đem ta biến thành người đàn bà đanh đá.
Có lẽ trong lúc lơ đãng ta đã yên lặng tiếp nhận những điều tốt của chàng, những lời dỗ dành đó đã ăn sâu vào tâm trí ta.
Ta muốn tin tưởng chàng.
Sau khi đọc lá thư viết tay của phụ thân, nhìn chàng đang ngồi xổm ở một bên hờn dỗi, ta cảm thấy có chút áy náy.
Ta mặt dày tiến đến ôm chàng từ phía sau: “Phu quân thân mến có phải là đã đói rồi không? Có cần người ta nấu canh cà chua trứng cho chàng không a? Cái gì, không muốn ăn canh sao, nếu không thì ăn một ít đường? Kẹo hoa quế thơm ngon. Ôi…”
Chàng thuận tay bế ta lên một cách dễ dàng.
“Mặc kệ nương tử đẩy ta ra bao nhiêu lần, nương tử chỉ cần kéo tay của ta một lần, ta liền sẽ ngoan ngoãn tới gần.“
“Chàng đánh rắm!” Ta nhẹ nhàng nắm lấy tai chàng, “Ta còn chưa biết chàng sao, càng không chiếm được thì càng tiến đến.”
“Có rất nhiều thứ không thể chiếm được, nhưng chỉ có nàng, ta nhất định phải có được!”
Ta đỏ mặt, đầy chàng một chút: “Tay chàng chạm vào đâu thế?”
Chàng giả vờ loạng choạng khi bị ta đánh khiến ta hét lên sợ hãi.
“Nương nương và bệ hạ quan hệ thật tốt a.” Tiểu Đào Tử vui vẻ nói.
“Đúng vị.” Đông Minh thật là ghen tị.
Vốn dĩ hắn đang tìm Tiểu Đào Tử để thổ lộ tình cảm nhưng bị cản lại, có hai người điên điên khùng khùng ở đây khiến hắn vô cùng bàng hoàng.
Hắn vốn đã rất lo lắng, nhưng khi bị cắt ngang như thế này, hắn khó có thể nói được.
Tiểu Đào Tử hào phóng vỗ mông Đông Minh nói: “Ta coi trọng ngươi, đã nói với nương nương rồi, tháng sau liền thành thân.”
Nghe được lời này, hắn tức đến mức thở hổn hển, trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Đào Tử cõng Đông Minh trên vai đến tìm ta: “Nương nương, chàng vui mừng đến ngất đi khi biết mình phải gả cho ta!”
Phó Văn Thư không vui lắm.
“Sao nha đầu này lại hổ báo như vậy?”
Chàng đem ta khiêng lên nói: “Nương nương nhà ngươi không rảnh, tự đi chơi đi.”
Một khao khát chiến thắng kỳ lạ.
Phu quân kỳ lạ.
Tất cả sự dịu dàng của chàng trước mặt ta đều không phải là giả tạo.
17h10
Đại tỷ của ta, nữ chính trong tiểu thuyết, đã bỏ trốn cùng với nam pháo hôi thứ ba.
Không đúng, là đang đuổi theo nam pháo hôi thứ ba.
Ta đã sinh con rồi mà nàng ấy vẫn chưa đuổi kịp.
“Tỷ có được không đấy? Một cây cải gặm bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa ăn được!” Vẻ mặt ta khoa trương, vỏ hạt dưa bay loạn khắp nơi.
“Ngươi hiểu cái rắm!” Ngươi hiểu cái rắm, “Ta chính là thích bộ dáng sư phụ thà ch.ết chứ không chịu khuất phục.”
“Trên chiến trường tình ái, ta chỉ có thể một mình chiến đấu hăng hái, dẫn thiên quân vạn mã của ta, đấu tranh anh dũng!”
Thì ra trong lòng có chiến trường, khắp nơi đều là chiến tranh.
17h20
Tam muội của ta, giờ là một góa phụ, hiện đang tu tập tại một ngôi chùa.
Một người tàn nhẫn.
Duẫn vương muốn dùng nàng để uy hiếp Hứa gia nhưng bị nàng phát hiện.
Nàng hạ độc rồi trốn về nhà mẹ đẻ.
Tra nam phát tác độc tố khi tưởng mình vẫn còn cơ hội lội ngược dòng.
Đã từng là một người não yêu đương khám phá hồng trần, giờ đã xuất gia.
Chỉ là đứa cháu trai nhỏ cũng có chút đáng thương, từ nhỏ đã không có cha mẹ, vì duyên cớ của cha mà nó cũng không thể kế thừa cơ nghiệp lớn của Hứa gia ta.
Khi còn nhỏ, mỗi ngày bị cha ta đầu độc tư tưởng, khi lớn hơn một chút lại bị cô cô kéo đi giang hồ.
17h30
Tứ đệ của ta, độc thân.
Lướt qua.
17h40
Cha ta, một ông già què một chân, hiện tại ngày ngày đuổi theo mẫu thân ta nhưng mẫu thân ta không để ý tới ông.
Mẫu thân ta năm nào cũng đến thăm mộ tiền tướng quân phu nhân.
Cảnh tượng đó, hai người vợ, một người bên trong, một người bên ngoài, sắc mặt của phụ thân không phải nói là thật đẹp.
Tình yêu của phụ mẫu, ta xem không hiểu.
17h50
Đông Minh và Tiều Đào Tử mỗi ngày đều nháo đòi hoà ly.
Phiền.
Phát cơm chó lên cả đầu ta.
18h00
Phó Văn Thư mỗi ngày đều muốn hôn hôn ta.
Nếu không hôn liền không cho ôm.
Phù, miệng người ta đều sưng lên vì hôn rồi ><
18h10
“Vì sao hôm đó nương tử lại tới gặp ta?”
“Tục ngữ có câu, ch.ết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu. Ta sợ ta không ngủ chàng, đến lúc đó trong tay cũng chỉ có một cỗ th.i th.ể.”
“Ta không có hứng thú với xác ch.ết.”
Chàng trầm ngâm không nói.
Sắc mặt ta thay đổi chóng mặt.
Chẳng lẽ chàng có hứng thú với th.i th.ể?
18h20
Hiện tại chỉ đến đây thôi, ta không thể nghĩ được gì khác.