Ta ở trong cung tốn bao công sức, thật vất vả mới leo lên được cái ghế quý phi, ai ngờ ngồi chưa được ấm mông đã bị hoàng hậu ban cho một chén rượu độc, ch.ế.t tức tưởi.
Mở mắt lần nữa, ta đã biến thành thứ nữ Lâm Thanh của Lâm gia.
Phụ thân Lâm Nghiệp Thành là một võ tướng hàng ngũ phẩm, vì hằng ngày luyện binh ở doanh trại phía Bắc, để thuận tiện đã chuyển đến huyện nhỏ cách kinh thành hơn trăm dặm.
Mà hôm nay, là ngày vị hôn phu Bùi Thiệu của Lâm Thanh về huyện.
Sáng sớm, đích tỷ Lâm Uyển đã kéo tay ta, ríu rít không ngừng.
“Bùi Thiệu trúng Thám Hoa, trời ạ, là Thám Hoa đó. Thanh nhi, vận may của muội tốt quá. Hắn lúc trước chỉ là một thư sinh nghèo, nương ban đầu còn không muốn đồng ý mối hôn sự này, không nghĩ tới, vẫn là muội tinh mắt.”
Tâm tư tiểu cô nương giấu không được, vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tị đều viết ở trên mặt, chỉ nghe vài ba câu, ta liền nắm rõ cục diện trước mắt.
Triều đại này trọng văn khinh võ, địa vị của võ tướng ngũ phẩm trong triều, thậm chí còn không bằng một quan thất phẩm có thực quyền.
Gia thế ta bình thường, lại là thứ nữ. Bùi Thiệu hiện tại chính là nam nhân tốt nhất ta có thể gả được. Mà chủ mẫu nhà ta lúc trước lại có ý muốn phá mối hôn sự này.
Đây không phải chính là âm mưu hay được dùng trong hậu trạch sao?
Làm gì có chủ mẫu nhà nào lại muốn thứ nữ gả được cho mối tốt.
Ta lạnh mặt, nhướng mày, nhàn nhạt nhìn Lâm Uyển một cái.
“Thư sinh nghèo? Không phải trước kia tỷ rất ghét hắn sao?”
Lâm Uyển đỏ mặt, xấu hổ rụt tay về.
“Cũng không phải ghét bỏ gì, chỉ là phụ mẫu hắn đều đã mất, gia cảnh lại bần hàn, ta không muốn muội gả chịu khổ.”
Nhìn hai gò má trắng nõn của nàng đỏ ửng, trong lòng ta bỗng nhiên vang lên một hồi chuông báo động.
Lâm Uyển đang thẹn thùng?
Chẳng lẽ nàng cũng ưng ý Bùi Thiệu?
Đúng rồi, nhất giáp tiến sĩ có thể vào Hàn Lâm Viện, không phải viện Hàn Lâm thì không vào được nội các, hiện tại đại thần nắm giữ quyền lực triều đình, tất cả đều từ Hàn Lâm Viện mà ra.
Thân phận của Bùi Thiệu bây giờ cao quý, một võ tướng ngũ phẩm như Lâm gia không thể so sánh được, Lâm Uyển động tâm là chuyện thường tình.
Mối hôn sự này sẽ không gặp biến số chứ?
Như thế không được, ta muốn quay lại kinh thành, mà Bùi Thiệu là lựa chọn tốt nhất ta có thể tìm hiện giờ.
Ta đè xuống bất an trong lòng, mỉm cười cầm tay Lâm Uyển.
“Là ta nói sai rồi, ta biết tỷ tỷ đều là vì tốt cho ta, chỉ là ta cùng Bùi Lang tình thâm nghĩa trọng, mặc kệ gia cảnh chàng như thế nào, ta cũng sẽ không ghét bỏ.”
Thứ nhất tuyên bố chủ quyền, thứ hai thể hiện tình cảm kiên định của chúng ta, để cho nàng biết khó mà lui.
Quả nhiên, sắc mặt Lâm Uyển càng khó coi.
“Thanh nhi, muội đối với hắn thật tốt.”
“Cô nương, Bùi công tử tới rồi!”
Tiểu nha hoàn hồng hộc chạy tới, Lâm Uyển vui vẻ, kéo tay ta chạy như bay.
“Mau, chúng ta đi tiền sảnh xem! Xem Thám Hoa lang có gì đặc biệt!”
Một cô nương, sao có thể chạy nhanh như vậy!
Lâm Uyển sức lớn, bước chân nhanh, kéo ta như con diều, lúc đến tiền sảnh, tóc ta rối tung hết lên, chính nàng lại không sao cả.
Trong lòng ta rùng mình, hừ, thủ đoạn tốt đấy, đây là cố ý muốn tổn hại dung mạo của ta, hạ thấp ấn tượng của ta trong lòng Bùi Thiệu.
Ta tránh tay Lâm Uyển, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy một cái vại nước lớn dưới hành lang, vội bước nhanh tới bên cạnh vại nước, cúi xuống sửa sang lại đầu tóc y phục.
“Rõ ràng là gặp vị hôn phu của ta, tỷ tỷ sao lại gấp hơn cả ta thế?”
Ta âm dương quái khí, Lâm Uyển cũng không tiếp lời.
“Ha ha, muội biết đấy, xưa nay ta là người luôn nóng vội mà.”
Lâm Uyển hưng phấn chạy vào tiền sảnh.
“Cha, nương…”
Ch.ế.t tiệt, người đầu tiên Bùi Thiệu nhìn thấy không phải nên là ta sao?
Ta cũng vội vàng bước nhanh hơn, đi theo phía sau nàng ấy.
Trong đại sảnh có một nam nhân, mặc trường bào màu xanh ngọc, đang chắp tay hành lễ với phụ thân. Nghe được động tĩnh, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua ta.
Dù là ở trong cung đã quen nhìn mỹ nhân, ta cũng nhịn không được thở dài trong lòng, thật là một tiểu lang quân tuấn tú.
“Thanh Nhi…”
Bùi Thiệu mỉm cười chào hỏi ta, giọng nói ôn hoà nhẹ nhàng, giống như gió xuân tháng ba.
Ta vừa định cười đáp lại, hắn lại quay đầu nhìn về phía Lâm Uyển.
“Uyển Uyển cũng tới sao…”
Uyển Uyển?
Hắn sao lại gọi tên ở nhà của đích tỷ thân thiết như vậy, chuyện này không phải phép đúng không??
Ta hoài nghi nhìn chằm chằm hai người bọn họ, âm thầm đánh giá.