“Nếu mọi người đều đông đủ, vậy ta sẽ nói thẳng. Nhạc phụ đại nhân, ta vừa mới vào huyện, tri huyện đại nhân liền chúc mừng ta, hỏi ta có phải trở về thành hôn với Uyển Uyển hay không.”
Phụ thân mỉm cười coi như không nghe thấy, mẫu thân cũng cười híp mắt nhìn Bùi Thiệu.
“Ha ha, xem đứa nhỏ này vui vẻ đến tên đều nói sai này, sao lại trở về thành hôn với Uyển Uyển, là Thanh nhi!”
Bùi Thiệu giật giật khóe miệng, ý cười cũng không chạm tới đáy mắt.
“Ta đường đường là Thám Hoa, người ngoài đều nói ta và Lâm gia kết thân, tất nhiên là cưới đích nữ, làm sao có thể là Thanh nhi? Nàng là thứ nữ, làm sao xứng đôi với ta? Nhạc phụ đại nhân, hôn thư ta đã mang theo, huyện nha bên kia ta cũng chuẩn bị xong, đem tên Thanh nhi đổi thành Uyển Uyển, người ngoài sẽ không biết, bảo toàn thanh danh hai nhà chúng ta.”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người ngây người, trợn mắt há hốc mồm nhìn Bùi Thiệu. Sắc mặt ta trắng bệch, trái tim trầm xuống.
Bùi Thiệu tính toán thật hay, cha mẹ Lâm gia thấy cái lợi trước mắt nhất định là sẽ vui mừng đem cửa hôn sự tốt này nhét cho con gái ruột của mình.
Vì chặn miệng của ta, chủ mẫu nhất định sẽ đem ta gả đi thật xa, đời này ta còn có cơ hội trở lại kinh thành sao?
Không nên gấp gáp, bình tĩnh, bình tĩnh, ta từ một cung nữ, một đường mò mẫm lăn lộn lên đến quý phi, chuyện gì chưa từng thấy qua. Mấu chốt của chuyện này, còn ở trên người Bùi Thiệu, ta muốn thừa dịp mấy ngày còn lại này nắm lấy trái tim hắn.
Cùng lắm thì ta hạ mình làm thiếp cho hắn, sau này lại đem Lâm Uyển đá xuống, cũng không phải chuyện gì khó.
Nghĩ vậy, hai mắt ta thoáng cái đẫm lệ, ủy khuất nhìn về phía Bùi Thiệu.
“Bùi lang, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, huynh…“
Ta tiến lên một bước, kéo ống tay áo Bùi Thiệu, một giọt nước mắt trong suốt theo gò má lăn xuống dừng lại trên mu bàn tay hắn.
Bùi Thiệu có chút do dự.
Tốt lắm, hắn đau lòng rồi.
Ta đang định diễn thêm tý nữa, bỗng một cơn gió lướt qua, Lâm Uyển vọt tới, hung hăng cho Bùi Thiệu một cái tát.
“ Xứng, xứng cái con khỉ nhà ngươi!”
Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?? Lâm Uyển đang làm gì?
Ta mờ mịt lui về phía sau một bước, quay đầu nhìn phụ thân còn đang ngồi ở trên ghế.
Một giây sau, ta rớt tròng mắt ra ngoài.