Tái Sinh Cứu Vớt Nam Thần

Chương 10



Chương 10:

Lúc ăn cơm, Tô Hành vẫn không thể nào vừa mắt Phong Bạch. Nhưng vì có Ôn Tửu và Tô Miểu ngồi bên cạnh, ông cũng không dám lên tiếng.

 

Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau trở về An Thành. Ôn Tửu trực tiếp ngồi chung xe với Tô Miểu và Phong Bạch. Còn Tô Hành thì ngồi chung xe với tài xế.

 

Trông ông có vẻ cô độc.

 

Ông liên tục thở dài nhưng lại chẳng thể làm gì.

 

Suốt chặng đường, Ôn Tửu cũng không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng trao đổi vài câu với Phong Bạch.

 

Có thể thấy, Ôn Tửu khá có thiện cảm với Phong Bạch.

 

Còn Phong Bạch, với tư cách là người đã tái sinh, tất nhiên là không tiếc công sức để làm Ôn Tửu hài lòng.

 

Qua lại một hồi, khi đến An Thành, Ôn Tửu thậm chí còn mời Phong Bạch đến nhà họ chơi.

 

Nhưng Phong Bạch đã từ chối khéo léo. Anh vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý.

 

Ban đầu, địa điểm khởi nghiệp dự kiến là ở Cảnh Thành, nhưng giờ đây, anh quyết định chuyển về An Thành.

 

An Thành có Tô Miểu ở đây, anh không muốn cách xa cô quá.

 

Tuy nhiên, đây là suy nghĩ riêng của anh, anh sẽ không nói với bất kỳ ai.

 

Khi Tô Miểu và mọi người trở về nhà, họ thấy Tô Nhiễm từ trên lầu đi xuống.

 

Tô Miểu nheo mắt lại, không nói gì. Cô chuyển hướng nhìn đi, làm vẻ như không có việc gì.

 

Tô Nhiễm thấy họ trở về, cười hỏi han vài câu, nhưng thái độ họ vẫn khá nhạt nhẽo, trừ Tô Hành ra.

 

Tô Miểu trực tiếp về phòng nghỉ ngơi. Cô quan sát xung quanh một lượt. Sau đó, cô lên tầng ba.

 

Nhà họ Tô lắp đặt khá nhiều camera, bình thường không ai để ý đến, nhưng cô muốn xem xem Tô Nhiễm có làm gì lạ không.

 

Dù sao, phòng của Tô Nhiễm không ở trên lầu mà ở tầng một.

 

Vậy làm sao có thể từ trên lầu đi xuống?

 

Tô Miểu xem camera một lúc.

 

Từ camera ở hành lang, cô thấy Tô Nhiễm lần lượt vào phòng của Ôn Tửu và Tô Hành, ở lại một lúc rồi vào phòng sách. Trong khoảng thời gian đó, Tô Nhiễm còn cố gắng vào phòng của Tô Miểu.

 

Tuy nhiên, khi cô ấy rời đi, cửa phòng đã được khóa, nên Tô Nhiễm không vào được.

 

Tô Miểu bình tĩnh lưu lại đoạn video trên điện thoại của mình. Có lẽ lúc này, Tô Nhiễm đã nghĩ đến việc âm thầm hành động hoặc đạt được nhiều thứ mình muốn từ nhà họ Tô.

 

Cô nheo mắt lại.

 

Cô không vội vàng gửi video cho ba, vì sợ ông sẽ làm rối chuyện, và chứng cứ này không giải thích được nhiều điều, chỉ cho thấy Tô Nhiễm đã đến phòng chính và phòng sách. Nếu hỏi trực tiếp, có thể bị Tô Nhiễm phản đòn.

 

Tô Miểu suy nghĩ một lúc, rồi gửi video cho mẹ mình, tất nhiên, cô không nói thêm gì nhiều. Ôn Tửu là người thông minh. Sau khi xem video, bà sẽ tự có sự phòng bị.

 

Nhưng bà sẽ không nói cho Tô Hành biết. Cả hai mẹ con đều hiểu điều đó. Trước khi có đủ chứng cứ, Ôn Tửu sẽ không dễ dàng hành động. Baf luôn tin vào nguyên tắc: một khi đã động thủ thì phải tiêu diệt kẻ thù ngay lập tức.

 

Và Tô Nhiễm không biết rằng từ ngày hôm đó, Ôn Tửu càng thêm nghi ngờ về cô ta…

 

Ngày hôm sau sau khi Phong Bạch trở về An Thành, Tô Miểu chủ động liên lạc với anh. Cô hỏi thăm tình hình của anh. Dù sao bây giờ Phong Bạch không có ai chăm sóc.

 

Phong Bạch cầm điện thoại, nghe giọng Tô Miểu, anh nheo mắt lại, cố tình làm đổ cốc thủy tinh bên cạnh, âm thanh vỡ vụn truyền vào tai Tô Miểu.

 

Tô Miểu lập tức lo lắng. “Anh sao vậy?”

 

Phong Bạch giải thích nhẹ nhàng. “Không có gì, chỉ là không cầm chắc cốc, bị nóng nên rơi xuống đất thôi… không sao, không đau.”

 

Tô Miểu có chút tức giận, muốn trách mắng anh, nhưng nghĩ đến việc anh hiện giờ là người bị thương, cô kiềm chế lại.

 

“… Gửi địa chỉ hiện tại của anh cho em! Em sẽ đến tìm anh!”

 

“Được.”

 

Ánh mắt của chàng trai vốn trầm lắng giờ đây tràn đầy nụ cười.

 

Tô Miểu vội vàng xuống lầu. Khi đi qua phòng khách, cô thấy Tô Hành, chào một câu rồi vội vã rời đi.

 

Tô Hành. “……” Không vui.

 

Con gái có bạn trai thì quên cả nhà.

 

Khi Tô Miểu đến nhà của Phong Bạch theo địa chỉ, cô đứng ở cửa một chút để bình tĩnh lại rồi mới nhấn chuông.

 

Phong Bạch, người đã ngồi trên sofa chờ Tô Miểu, nghe thấy âm thanh, mắt anh sáng lên ngay lập tức.

 

Anh đứng dậy mở cửa. Bàn tay đỏ ửng hiện ra trước mắt Tô Miểu.

 

Tô Miểu ngừng thở, kinh ngạc nắm lấy cổ tay anh. Da của Phong Bạch rất trắng, lúc này vết đỏ càng thêm rõ ràng.

 

“Anh đã bôi thuốc chưa?” Giọng nói của cô tràn đầy lo lắng.

 

“Chưa có thuốc.” Phong Bạch cúi mắt, giọng nói trầm thấp và khàn khàn.

 

Nghe giống như là bị bỏ rơi vậy.

 

Tô Miểu cảm thấy trái tim mình mềm lại.

 

Kem bôi lạnh cảm giác rất dễ chịu khi thoa lên tay. Phong Bạch cúi đầu, nhìn những đầu ngón tay hồng hào của Tô Miểu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Thực ra, có thể giữ cô lại thêm một chút.

 

Sau khi xử lý xong vết đỏ trên tay, Tô Miểu lại hỏi về vết thương trước đó.

 

Phong Bạch. “……” Anh do dự đáp. “Không sao.” Sau đó, ánh mắt anh lảng tránh không nhìn Tô Miểu.

 

Hành động của anh làm Tô Miểu cảm thấy rõ ràng vết thương trước đó vẫn có vấn đề, nhưng anh không muốn cô lo lắng nên đã nói dối rằng không sao.

 

Tô Miểu nhìn chằm chằm vào anh.

 

“ Không nên xuất viện sớm, anh nên ở lại thêm vài ngày để quan sát.”

 

Phong Bạch cúi đầu không nói gì. Anh để Tô Miểu trách mắng.

 

Tô Miểu không vui lẩm bẩm vài câu nữa, nhưng sau khi kết thúc, cô bỗng nhận ra rằng việc trách mắng Phong Bạch có vẻ không phải là điều thích hợp.

 

Hiện giờ cô cũng không phải là gì của anh, chỉ là một người bạn mà thôi. Ừ, cô thật sự đã tự mãn rồi! Cô dám dạy dỗ Phong Bạch một cách đầy lý lẽ như vậy!

 

Trên mặt Tô Miểu nhanh chóng xuất hiện vài phần đỏ ửng. Cô đứng dậy, chuyển chủ đề.

 

“Nhà bếp ở đâu? Em đi rót nước.”

 

Phong Bạch chỉ cho cô hướng. Tô Miểu vội vã đi về phía đó.

 

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà của Phong Bạch. Trước đây, Phong Bạch đều đến nhà cô để kèm cặp học tập, hoặc là ở trường, cô mới gặp Phong Bạch.

 

Khi bước vào nhà bếp, chỉ còn một mình Tô Miểu, cô thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng những gì cô vừa nói không để lại ấn tượng xấu trước mặt Phong Bạch.

 

Tô Miểu rót hai cốc nước, mang ra phòng khách. Cô ngồi đối diện Phong Bạch, mím môi, nhẹ nhàng hỏi. “Anh thường không nấu ăn ở nhà sao?”

 

Cô cảm thấy như trong nhà bếp không có chút không khí bếp núc nào, nhiều dụng cụ bếp vẫn mới tinh, thậm chí trong tủ lạnh cũng chỉ có vài chai nước khoáng.

 

Động tác cầm nước của anh dừng một chút.

 

“Ừ, anh thường ăn ở trường hoặc gọi đồ mang về, nếu quá bận thì chỉ ăn một bữa trong ngày.”

 

Ánh mắt Tô Miểu lóe lên. “……” Xong rồi, lòng cảm thương của cô lại sắp tràn ra rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.