Tái Sinh Cứu Vớt Nam Thần

Chương 9



Chương 9:

Chú Vương cảm thấy cần phải nói cho cô chủ biết suy đoán của mình, để cô có thể chuẩn bị trước. Vì vậy, ông đã nói chuyện này với Tô Miểu.

 

Tô Miểu nghiêng đầu nhìn Phong Bạch, có chút ngỡ ngàng.

 

Ba mẹ cô sắp đến?

 

Diễn biến này dường như vì sự xuất hiện của cô mà trở nên hơi kỳ lạ.

 

Cô cẩn thận quan sát Phong Bạch một lúc, đoán rằng việc anh đối phó với ba mẹ cô chắc không có vấn đề gì. Hơn nữa, Phong Bạch bây giờ cũng không phải là bạn trai của cô. Vì vậy, có lẽ ba mẹ cô chỉ đến nhìn qua bạn của cô, tiện thể xem xét tình hình của cô, vì họ không yên tâm về cô.

 

Sau khi hiểu rõ vấn đề này, Tô Miểu liền nói với Phong Bạch trước, để anh chuẩn bị sẵn sàng, tránh việc hai người đột ngột xuất hiện khiến anh quá bất ngờ…

 

Phong Bạch gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Bề ngoài không tỏ ra điều gì, nhưng anh bắt đầu lặng lẽ suy nghĩ xem ba mẹ cô thích kiểu con trai như thế nào.

 

Lần này, anh muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt bác trai và bác gái.

 

Hai tiếng sau, Ôn Tửu và Tô Hành đã đến bệnh viện.

 

Ôn Tửu kéo Tô Miểu lại, từ trên xuống dưới xem xét kỹ càng, thấy cô không sao, bà mới yên tâm.

 

Tô Miểu đầy vẻ bất lực. “Con đâu có gặp chuyện gì đâu, sao mẹ lại lo lắng đến vậy.”

 

Ôn Tửu lườm cô một cái, không hài lòng với hành vi của Tô Miểu. Việc lớn như chạy đến Cảnh Thành mà cô không nói cho bà biết, đến khi không giấu được nữa mới chịu nói thật…

 

Thấy vậy, Tô Miểu liền vội vàng tỏ vẻ ngoan ngoãn. Cô kéo Ôn Tửu đến bên giường bệnh của Phong Bạch, nhẹ nhàng nói. “Mẹ, đây là Phong Bạch, chắc mẹ vẫn còn nhớ anh ấy chứ?”

 

“Tất nhiên là nhớ, một chàng trai rất xuất sắc.” Ôn Tửu đánh giá anh một lượt.

 

Con gái mình chạy một quãng đường dài như vậy, nếu nói là không có chút tình cảm nào với Phong Bạch, bà thật khó tin.

 

Tuy nhiên, tâm tư của con gái, bà không muốn vạch trần, để Miểu Miểu giữ lại chút thể diện, nói ra lại càng không hay, hơn nữa bà nhìn Phong Bạch, thấy anh cũng khá ổn.

 

“Tôi chẳng thấy điểm gì xuất sắc cả.” Tô Hành nhìn Phong Bạch, trong mắt có vài phần địch ý.

 

Chính là cậu thanh niên này!

 

Đã dụ dỗ con gái ông!!!

 

Tô Hành vừa định nói thêm thì bị Ôn Tửu nhéo một cái.

 

“Ông đừng nói nữa.” Ôn Tửu nhìn ông đầy bất lực.

 

Ông đang nói bậy bạ gì vậy? Không thấy Phong Bạch còn đang nằm trên giường bệnh sao?

 

Tô Hành biết mình đã nói sai, liền ngay lập tức thay đổi sắc mặt thành vẻ hòa nhã, nhưng lời ông nói ra lại có phần đáng đánh đòn.

 

“Phong Bạch phải không, tôi là ba của Miểu Miểu, con bé nhà tôi vốn tốt bụng, nếu đổi lại là người khác, con bé cũng sẽ chăm sóc như vậy, nên cậu không cần phải suy nghĩ gì khác…”

 

Tô Miểu che mặt, không muốn thừa nhận Tô Hành là ba mình.

 

Trời ơi, mẹ ơi, mau kéo ông ấy đi đi!

 

Ôn Tửu kéo Tô Hành, vẻ mặt đen kịt, ra khỏi phòng bệnh.

 

Ở ngoài hành lang, Ôn Tửu nghiến răng, trừng mắt nhìn ông.

 

“Ông có biết mình đang nói gì không?”

 

Tô Hành tự tin đáp. “Biết chứ! Tôi đang khéo léo nhắc nhở Phong Bạch không nên có bất kỳ suy nghĩ không đúng đắn nào về con gái mình! Đừng có nghĩ rằng con bé chăm sóc cậu ta là vì thích cậu ta.”

 

Ôn Tửu. “Vậy ông giỏi lắm đấy.”

 

Tô Hành hất cằm lên. “Bây giờ bà mới biết tôi giỏi sao?”

 

Ôn Tửu giơ tay lên, làm như muốn tát một cái.

 

“Ây ây ây!” Tô Hành ngơ ngác nắm lấy cổ tay bà, vô cùng kinh ngạc. “Sao bà lại muốn đánh tôi nữa? Tôi nói sai chỗ nào sao?”

 

Ôn Tửu cố gắng giằng tay ra nhưng không thành công. Bà lạnh lùng nhìn ông, giọng nói đầy đe dọa. “Nếu ông không muốn làm Miểu Miểu tức giận, thì hãy ngoan ngoãn mà im lặng, đừng có nói bậy. Còn nếu ông muốn thấy Miểu Miểu nổi giận, thì cứ việc tiếp tục lảm nhảm với Phong Bạch!”

 

Tô Hành còn định cãi lại, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Ôn Tửu, ông lặng lẽ nuốt những lời còn lại xuống.

 

“Bà nghĩ Miểu Miểu thật sự thích cậu ta à?”

 

Ôn Tửu đưa tay kia lên xoa thái dương.

 

“Ông nghĩ sao?”

 

Không thích Phong Bạch mà có thể lén lút chạy một quãng đường xa đến Cảnh Thành sao?

 

Tính tình con gái mình ra sao, chẳng lẽ bà không hiểu?

 

Tô Hành liên tục thở dài.

 

“Tôi cũng biết Miểu Miểu có thể có tình cảm với cậu ta. Nhưng tôi nuôi con gái bao nhiêu năm, sao phải để con bé thích một gã khác chứ?”

 

Ông thật sự rất giận!

 

Giận lắm!

 

Ôn Tửu cười lạnh. “Nhiều năm trước, tôi cũng là bảo bối của ba tôi, chẳng phải cuối cùng bị ông dụ dỗ đi sao? Cảm xúc của con gái, ông chen vào làm gì? Chỉ cần biết người mà con gái mình chọn là người đáng để gửi gắm cả đời là đủ rồi!”

 

Tô Hành im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, ông không tình nguyện gật đầu.

 

Cảm xúc của con gái, đúng là ông không nên can thiệp quá nhiều. Ông cũng không phải là người không biết lý lẽ.

 

Nhà họ Tô cũng không phải là gia đình cần con gái đi liên hôn để đạt lợi ích. Liên hôn thì lợi ích có thể đạt được, nhưng con cái có thực sự hạnh phúc không? Ông đã chứng kiến quá nhiều bất hạnh. Vì thế, ông tuyệt đối không làm kiểu cha ép con gái đi liên hôn.

 

Chỉ là… ông cảm thấy không ai xứng đáng với con gái mình.

 

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh.

 

Phong Bạch nghi ngờ nhìn Tô Miểu. “Bác trai không hài lòng về anh sao?”

 

Tô Miểu lập tức lắc đầu.

 

“Tất nhiên là không phải.”

 

Có lẽ ông ấy lại bị một điều gì đó làm cho không bình thường thôi.

 

Tô Miểu cảm thấy có chút ngại ngùng. Lần này ba mẹ cô đều đến Cảnh Thành, nên cô chắc chắn không thể ở lại đây chăm sóc Phong Bạch mãi được, họ sẽ có ý kiến.

 

Nhưng cô lại không yên tâm về Phong Bạch.

 

Tô Miểu cúi đầu, buồn bã. Cô không biết lát nữa phải nói sao.

 

Phong Bạch âm thầm nhận ra sự thay đổi của cô, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

 

Một lúc sau.

 

Chú Vương bất ngờ bước vào phòng bệnh. Ông nhìn Phong Bạch rồi nói. “Thủ tục xuất viện đã làm xong rồi.”

 

Phong Bạch. “Cảm ơn chú Vương.”

 

Tô Miểu ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Phong Bạch. “Sao anh lại xuất viện?”

 

Phong Bạch suy nghĩ một chút, rồi giải thích. “Bác sĩ nói anh không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là vài vết trầy xước nhẹ, và anh còn có vài việc cần giải quyết. Vừa hay bác trai và bác gái cũng đến Cảnh Thành, chúng ta có thể cùng nhau về.”

 

Tô Miểu còn định nói gì đó.

 

Nhưng khi thấy vẻ kiên quyết trên gương mặt Phong Bạch, cô chỉ mở miệng rồi lại không nói gì thêm.

 

Tuy nhiên, cả người cô trông lại càng buồn bã hơn.

 

Phong Bạch trong lòng tràn đầy sự bất lực.

 

Cô gái ngốc.

 

Anh chẳng phải muốn cùng cô về sao?

 

Ngay từ khi chú Vương nói ba mẹ cô sẽ đến Cảnh Thành, anh đã biết Tô Miểu chắc chắn sẽ rơi vào tình thế khó xử, anh không muốn thấy cô phải khó xử. Huống chi, anh thực sự không có vấn đề gì nghiêm trọng.

 

Tô Miểu lẩm bẩm vài câu, rồi nhờ chú Vương giúp thu dọn đồ đạc.

 

Cô cần phải báo cho ba mẹ biết.

 

Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, cô liền thấy hai người họ đang nói chuyện, ba cô cúi đầu, không cần nói cũng biết là mẹ cô đang mắng ba…

 

Cô từ từ bước lại gần, nhắc nhở.

 

“Phong Bạch đã nhờ chú Vương làm thủ tục xuất viện rồi, nên dù ba mẹ định nói gì trước đó, bây giờ cũng không cần nói nữa.”

 

Tô Hành hừ một tiếng, “Cuối cùng thằng nhóc đó cũng biết điều!”

 

Ôn Tửu lại lườm ông.

 

Chẳng để cho người khác yên lòng chút nào.

 

Ôn Tửu quay sang nhìn Tô Miểu, “Bây giờ xuất viện, bác sĩ đồng ý chứ?”

 

Tô Miểu gật đầu, “Vâng, nhưng con nghĩ vẫn nên chú ý nhiều hơn một chút.”

 

“Nếu thủ tục đã xong, thì chúng ta đi ăn trưa trước, sau đó cùng nhau về. Vừa hay, con cũng có thể ở bên cậu ấy thêm chút nữa.” Ôn Tửu nói với giọng điệu của người từng trải.

 

Giọng mẹ rất dịu dàng, nhưng Tô Miểu lại cảm thấy có chút ngại ngùng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.