Tầng Hầm

Chương 6



Chương 6:

.”Đợi một chút!.”

Tôi bật người dậy, với lấy cao dao găm và chiếc điện thoại rồi kéo thi thể của hắn ta lên giường. Xong xuôi, tôi chạy vào phòng tắm, băng bó nhanh chóng rồi thay quần áo sạch, nhân tiện, tôi lấy một cốc nước.

Khi đám người ngoài kia lớn giọng thúc giục, tôi chạy đến cạnh cửa, hét lớn.

.”Được rồi, vào đi..”

Tôi đổ nước vào ổ cắm, một âm thanh lớn “bang” vang lên, tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, cả căn nhà chìm trong bóng tối, tôi từ từ mở cánh cửa ra, đám đàn ông đó đứng ngay trước mắt tôi, họ càu nhàu.

.”Chết tiệt, mất điện rồi..”

.”Chuyện gì đang xảy ra vậy?.”

.”Chờ một chút, tôi đi lấy điện thoại..”

Căn phòng tối om, họ không nhìn thấy rõ mọi thứ. Đây chính là cơ hội để tôi chạy trốn.

Trong khi đám người này hoảng loạn, tôi nhanh chân chen ra khỏi họ nhưng bàn tay của tên nào đó đã nắm lấy tay tôi.

Hắn ta hét lên một cách khó hiểu.

.”Này, đây là ai! Sao lại mặc quần áo của tôi?”

Tôi đẩy hắn ta ra lập tức, chạy đến cửa. Cuối cùng, tôi cũng sắp được tự do rồi! Chiếc điện thoại sáng lên, tôi mở cửa phòng bước ra bên ngoài nhưng thứ chào đón tôi lại là một chiếc lồng lớn hơn!

Chương:

Theo kế hoạch trước đó của tôi, ngay khi trốn thoát, tôi sẽ xuống lầu và gọi ngay cho cảnh sát nhưng bên ngoài cũng như bên trong, rất khó nhìn thấy. Tôi nheo mắt lại mới nhận ra đây không phải là hành lang mà là một tầng hầm trống.

Lối thoát duy nhất là cánh cửa sắt ở phía đối diện nhưng nó đã bị khóa. Tôi còn chưa suy nghĩ được một giây thì một bóng đen lớn xuất hiện trước mắt tôi, đã quá muộn để trốn thoát rồi.

Hắn tiến thẳng về chỗ tôi.

“Cô…”

Hắn đưa tay ra và tóm lấy tôi, giọng nói ngay lập tức chuyển sang giọng bạn thân của tôi.

“Thanh Hàn, làm sao cậu…”

Ch.ết tiệt! Thì ra là Lý Xuân!

Tôi chỉ biết cắn môi, ấn vào vết thương trên tay, lao vào lòng hắn.

.”Viên Viên! Trong nhà có người xấu, bọn họ muốn giết tôi, tôi suýt chút nữa… gọi cảnh sát, gọi cảnh sát!.”

Hắn nắm chặt lấy vai tôi, nói.

.”Chuyện gì đã xảy ra với cậu? Nói rõ cho tớ biết..”

.”Vừa rồi… vừa rồi… tớ mệt mỏi tỉnh dậy, phát hiện trên giường có một người đàn ông. Ông ta muốn làm nhục tớ… hắn ch.ết rồi….”

.”Ch.ết? Sao cậu g.iết hắn được?.”

“Tớ có dao… Cậu đừng hỏi nữa, mau chạy đi báo cảnh sát! Trong nhà có rất nhiều tên đàn ông khác!”

.”Được rồi được rồi, chỉ cần cậu không bị thương, có tớ ở đây thì đừng sợ. Nào, đưa dao cho tớ….”

Lý Xuân nói những lời an ủi tôi nhưng tay càng ghì chặt vào vai tôi hơn.

Nếu tiếp tục ở đây, khó lòng mà trốn thoát.

Ngay khi tôi nắm chặt con dao và chuẩn bị ra tay với hắn thì trong phòng có tiếng hét lớn.

.”Ch.ết! G.iết người rồi!.”

Cánh cửa bị mở toang ra, đám đàn ông trong đó lao nhanh ra bên ngoài, nhân cơ hội này tôi đẩy mạnh Lý Xuân sang một bên.

“Đám đàn ông đó đến rồi! Cậu chạy đi!”

Tôi dùng lớn đẩy hắn, không những Lý Xuân lùi ra xa xa mà tôi còn bị ngã xuống đất, không còn thời gian suy nghĩ, tôi vội vàng đứng dậy, cúi người xuống trốn vào góc khuất.

Về phía Lý Xuân, hắn bị đám người kia làm vướng víu tay chân nên kịp để ý đến tôi. Đám người này là khách, họ bỏ tiền ra đến đây để vui chơi, sợ cái ch.ết kia liên lụy nên họ đòi rời đi.

Đám đàn ông hét toáng lên vì tên kia ch.ết, hàng xóm gần đó nghe thấy thế mở cửa sổ ra xem có chuyện gì bên ngoài.

Bọn chúng đi về hướng cửa sắt, tôi dựa vào tường từ từ tiến lại gần. Chỉ cần đợi cánh cửa sắt mở ra tôi sẽ lén ra ngoài. Lý Xuân rút chìa khóa trong túi quần ra, lúc chuẩn bị mở, hắn đột nhiên dừng lại.

Hắn quay người lại, giả giọng của bạn thân tôi, lớn giọng gọi tên tôi.

.”Thanh Hàn, cậu ở đâu? Cảnh sát đã tới, hiện tại đã an toàn..”

Chân tôi đông cứng lại, không dám bước tiếp trong đám người này. Tôi có nên trả lời không?

Không được.

Lý Xuân nhận ra điều gì đó, hắn lấy ra một chiếc đèn pin.

.”Đừng chen lấn! Tôi phải xem qua danh sách từng người một, để không ai có thể trốn thoát trong sự hỗn loạn..”

Con đường trốn thoát này của tôi lại cụt rồi.

Bình tĩnh nào.

Tôi tự an ủi bản thân rằng với nhiều người như vậy, chỉ cần một người trong số họ ra ngoài báo cảnh sát thì tôi sẽ có hy vọng được giải cứu.

Thật bất ngờ, Lý Xuân nói thêm.

.”Ra ngoài đừng nói nhảm, nếu bị cảnh sát phát hiện, các người không ai có thể thoát tội!”

.”Không, chúng tôi không phải kẻ ngốc!.”

.”Ai dám gọi cảnh sát sẽ g.iết cả nhà kẻ đấy!.”

Đám đông gầm lên đồng tình, có thể thấy trong nhóm này không có ai là người sạch sẽ. Vậy thì một khi họ ra ngoài, sẽ không có ai gọi cảnh sát.

.”Được rồi, tôi sẽ kiểm tra từng người một..”

Cánh cổng sắt rất gần nhưng tôi không thể bước qua được, tôi ngồi xổm xuống và lấy điện thoại ra, gửi một đoạn tin nhắn 12110, báo động SMS.

[Tôi là Thanh Hàn. Tôi bị nhốt trong hầm bỏ hoang, ở đây có rất nhiều cô gái bị bắt cóc và có người chết. Hãy đến cứu chúng tôi.]

Mặc dù hiện tại tin nhắn không thể được gửi đi, nhưng không sao cả, chỉ cần có tín hiệu thì sẽ gửi được. Tôi đưa tay chạm vào thì người bên cạnh mặc áo khoác. Chính là hắn!

Ngay lúc điện tôi nhét được điện thoại vào túi của tên đàn ông ấy thì bị kẹt lại, hắn ta kêu lên, tôi dùng dao cứa mông của hắn ta rồi lùi ra xa, rất nhiều tên bị thương.

Đám đàn ông đó xì xào lo sợ.

Tôi không tin bọn chúng không báo cảnh sát!

Lý Xuân hét lên và dùng đèn pin quét qua đám đông, hắn chiếu lên đầu tôi may mà đã nhanh chóng ngồi xổm xuống. Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì hắn bước đến chỗ người bị thương ở mông.

.”Là ai làm?.”

Người đàn ông ôm mông, mặt nhăn nhó vì đau đớn.

.”Tôi không biết, đột nhiên có người đâm tôi..”

.”Cởi quần ra, để tôi xem… nhanh lên!.”

Lý Xuân thét lên, người đàn ông miễn cưỡng cởi quần. Lúc đầu tôi không biết hắn định làm gì, cho đến khi hắn cởi quần lót của người đàn ông ra, thì ra hắn muốn kiểm tra vết thương.

“Vết thương nhỏ như vậy… tôi hiểu rồi..”

Lý Xuân và tôi đã cùng nhau mua con dao găm này vì sau khi trốn đến thành phố này, tôi luôn cảm thấy bất an. Tôi đã nói với hắn rằng tôi muốn mua một con dao găm để tự vệ.

Hắn đưa tôi đến cửa hàng bán dao và giúp tôi chọn dao. Nó không chỉ có kích thước phù hợp mà còn được giấu trong bao kiếm.

Nhìn vẻ mặt của hắn, chắc chắn đã nghĩ đến điều này nhưng Lý Xuân không nói gì. Sau khi giúp người đàn ông kia kéo quần lên, hắn bắt đầu khám xét.

Tên đàn ông bị kiểm tra cơ thể liền chống cự.

“Anh đang cái quái gì vậy?”

“Không có gì đâu, tôi kiểm tra xem, đề phòng có gì đó đặc biệt trên người của anh…”

Lý Xuân thật thông minh. Hắn biết tôi không bao giờ hại người khác mà không có lý do, có lẽ hắn đã biết tôi muốn dùng người nào đó trong đám này để gửi tin nhắn. May mắn thay, tôi không nhét điện thoại của mình vào bất kỳ ai trong số những người này.

Hắn đã kiểm tra xung quanh nhưng không thấy gì bất thường, Lý Xuân xua tay để đám người đó rời đi.

Hắn đứng canh cửa, kiểm tra mọi người. Nhìn thấy đến lượt người đàn ông mặc áo khoác, tim tôi đập mạnh như muốn xông ra ngoài.

Vừa nãy tôi không để ý trong số tất cả đám người này, tên kia là người duy nhất mặc áo khoác! Quả nhiên, Lý Xuân cũng phát hiện ra điều này.

.”Đợi một chút..”

Hắn đưa tay ra kiểm tra quần áo người đàn ông đó. Nếu để Lý Xuân phát hiện ra, tin nhắn trên điện thoại không những không được gửi đi mà tôi cũng không thể trốn thoát được.

Điện thoại và tôi đều phải an toàn!

.”Lý Xuân!.”

Tôi chen vào đám đông rồi hét toáng lên, Lý Xuân đứng ngây ra một lúc, rồi anh ta lập tức chiếu ánh đèn pin vào tôi, tôi không quan tâm ánh đèn chói đó, chạy đến nhào vào lòng anh.

Tôi bắt đầu diễn kịch.

.”Là anh ư? Lý Xuân? Em nghe thấy giọng nói của anh! Anh đang ở đâu? Lý Xuân! anh trả lời em đi!.”

Lý Xuân nhìn xuống con dao trong tay tôi.

“Em có đâm những người này không?”

.”Em không biết, em sợ quá, em sợ họ làm nhục em….”

Tôi cố biện hộ cho bản thân một cách vô nghĩa, Lý Xuân vừa chưa chịu thả người đàn ông kia ra, tôi đành ôm chặt lấy anh ta.

.”Lý Xuân! Viên Viên nói anh đã chết! Em biết… Em biết anh không sao… Tại sao lâu như vậy anh không đến tìm em! Tại sao!.”

Tôi giả điên. Bấy giờ, anh ta mới chịu thả tên đàn ông đó đi, nhìn hắn đang từng bước rời khỏi đây, tôi lập tức siết chặt lấy cổ Lý Xuân, cầm dao chuẩn bị cứa vào cổ tên khốn này.

Không may thay, tay tôi đã bị Lý Xuân tóm lấy, anh ta kề sát tai tôi nói.

.”Con khốn! Mày dám giở trò! Muốn ch.ết à!.”

Gương mặt anh ta đỏ phừng, sự tức giận trỗi dậy, Lý Xuân siết chặt lấy cổ tay tôi, con d.ao theo đó cũng bị rơi xuống đất, hắn túm lấy tóc tôi rồi kéo đi.

.”Nếu đã muốn ch.ết, tao cho mày toại nguyện!.”

.”Lý Xuân! Anh làm gì vậy! Anh làm em đau quá….”

Tôi hét lên đau đớn nhưng khi nhìn người đàn ông kia bước lên cầu thang và biến mất, đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Miễn là tin nhắn có thể gửi đi, những tên mất nhân tính này sẽ bị cảnh sát bắt, ch.ết cũng được.

Tôi không còn chút sức lực để kháng cự nữa, mặc cho Lý Xuân kéo xồng xộc tôi đi.

Lý Xuân không có chút tình người, anh ta giật mạnh tóc khiến tôi ngã xuống, cảm tưởng như đầu tôi sắp đập mạnh xuống đất.

Hình như tôi chạm vào thứ gì mềm mềm, tôi khó khăn ngóc đầu bò dậy, cố nhìn cho rõ đó là thứ gì.

Là một mái tóc dài và khuôn mặt người lạnh cóng.

Lý Xuân bước đến gần, nắm lấy đầu tôi và áp vào mặt người ch.ết.

.”Cô có thấy không? Nữ sinh này có nhan sắc rất ngọt ngào!.”

Cô ấy là của nữ sinh trong trường tôi! Cô ấy hơn tôi một cấp, xinh đẹp, học giỏi và cực kỳ dịu dàng với mọi người. Nghe nói cô ấy mất tích hai tháng trước, không ngờ cô ấy cũng bị Lý Xuân bắt cóc ở đây.

Đáng sợ nhất chính là cô ấy đã biến thành một cái xác!

Nhìn khuôn mặt hung dữ của cô ấy với vẻ mặt chết chóc, mùi xác ch.ết nồng nặc, tôi sợ đến nỗi không thể hét lên, chỉ có thể nôn ọe.

.”Cô ta thông minh, xinh đẹp nhưng lại ra đi quá sớm. Nếu không, cô ta vẫn có thể kiếm cho tôi rất nhiều tiền….”

Tôi ngẩng mặt lên.

.”Tại sao! Tại sao anh lại làm điều này?.”

.”Kiếm tiền! Cô có biết những người vừa rồi là ai không? Họ đều là ông chủ lớn, mỗi ngày kiếm được hàng chục nghìn tệ, tất cả là tiền….”

.”Đồ kh.ốn nạn! Đáng ch.ết!”

.”Nhưng tôi sẽ có tiền! Tôi có thể lái xe hơi sang trọng và sống trong biệt thự! Tôi còn sợ gì nữa? Dù sao tôi cũng đã tận hưởng rồi..”

Anh ta lật người toi lại, kề con dao vào cổ tôi.

.”Nhưng cô còn chưa hưởng thụ gì được, sắp chết ở chỗ này… Cô có sợ không?.”

Tôi nhắm mắt lại, chấp nhận cái ch.ết dần đến.

.”Sao phải sợ, tôi ở phía dưới chờ anh!.”

.”Sắp ch.ết đến nơi rồi cô vẫn thốt ra những lời này! Được rồi, hãy từ từ đợi, năm mươi năm nữa chúng ta gặp lại….”

.”Bùm!.”

Sau một tiếng động lớn, Lý Xuân chưa kịp ra tay, thay vào đó anh ta lại bị một vật nặng đập mạnh. Vì quá sợ nên tôi nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn.

Mất một lúc lâu, tôi mới từ từ mở mắt, điều làm tôi bất ngờ là Lý Xuân đang nằm trên người tôi, đằng sau anh ta là bóng đen của người nào đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.