“Cậu biết gì không? Thực ra trong bản gốc, nam nữ chính không tái hợp đâu. Nữ chính là người bỏ rơi nam chính cơ.”
“Thật hả? Sao lại thế?”
“Chứ còn sao nữa, vì nghèo chứ gì.”
“Rồi sau đó thì sao?”
“Thẩm Thư Cẩn trở thành người thừa kế. Cô ta lại quay về cầu xin anh ấy, nhưng anh ấy không đồng ý.”
“Chà, thế mà vẫn dám viết sách à?”
Máy lạnh trong phòng họp báo đang chạy hết công suất, nhiệt độ hạ xuống 18 độ lạnh buốt, nhưng bầu không khí thì nóng hơn bao giờ hết. Tiếng mắng mỏ, xì xầm từ khán giả vang lên liên tục.
Tôi cúi đầu, tỉ mẩn viết từng nét tên mình lên trang bìa lót của cuốn sách. Cuốn tiểu thuyết này là tôi viết hồi tốt nghiệp đại học. Không ngờ lại hot. Hồi đầu, độc giả mê mẩn bao nhiêu thì giờ, khi chuyện cũ giữa tôi và Thẩm Thư Cẩn bị khui ra, họ mắng chửi tôi tàn nhẫn bấy nhiêu.
Nhưng lạ thay, tôi không thấy buồn. Dù ai khen, ai chê, ai cười, tôi vẫn phải ngồi đây, mở buổi họp báo này. Vì bên đầu tư yêu cầu mà.
Dưới khán đài, Thẩm Thư Cẩn đang ngồi đó. Anh bình thản, trông như chẳng hề quan tâm, chỉ chuyên chú nhìn cô gái bên cạnh đang trả lời phỏng vấn.
“Chúng tôi sắp đính hôn rồi, mong ai đó đừng mơ tưởng nữa.” Cô gái cười ngọt ngào, giọng điệu như rót mật vào tai. “Huỷ cả đời người khác mà lại mong quay lại, có phải buồn cười quá không?”
Tôi biết cô gái này.
Hứa Nghiên Triều, bạn đại học của tôi. Nhà cô ấy và nhà Thẩm Thư Cẩn có mấy đời thâm giao. Ngày xưa, khi tôi còn hẹn hò với Thẩm Thư Cẩn, Hứa Nghiên Triều là người chủ động làm quen, rồi cả hai trở thành bạn thân. Sau tốt nghiệp, chúng tôi trở thành người dưng nước lã.
Microphone được chuyển đến Thẩm Thư Cẩn.
“Thẩm tổng, nghe nói chuyện cũ của ngài và tác giả đang rất hot, xin hỏi hồi đó tại sao hai người chia tay?”
Không thèm nhìn tôi, anh đáp: “Tốt nhất nên hỏi tác giả đi.”
Giọng điệu lạnh như sương khiến lời đồn càng thêm đáng tin. Là tôi đã không biết lượng sức, tự tay vứt bỏ Thẩm Thư Cẩn. Xung quanh vang lên tiếng cười đầy mỉa mai.
“Nghe nói, hồi trước nguyện vọng đầu tiên của ngài không phải kinh doanh, mà là làm nhà khoa học. Ngài có thể chia sẻ vì sao lại quay về kế thừa gia nghiệp không?”
Ánh mắt Thẩm Thư Cẩn xuyên qua đám đông, dừng lại trên tôi trong thoáng chốc, vô cảm. Rồi anh dời mắt đi, lạnh nhạt đáp: “Hồi đó còn trẻ, chưa rõ mình muốn gì. Sự thật chứng minh, con người nên làm những gì họ quen thuộc. Chứ không phải… đâm lao rồi theo lao.”
Nói xong, anh thản nhiên hỏi: “Lâm tiểu thư, cô thấy sao?”
Trước ống kính, đầu óc tôi trống rỗng, đang định nói gì đó thì anh đã rũ mắt, quay sang trò chuyện với người khác, như thể câu trả lời của tôi chẳng hề quan trọng. Trên màn hình lớn, hình ảnh Thẩm Thư Cẩn rõ mồn một.
“Vậy tại sao ngài lại mua bản quyền cuốn sách này?”
Giọng anh lạnh lùng, từng chữ như lưỡi dao: “Tình tiết quá vụng về. Tôi không muốn nhìn thấy nó thêm lần nào nữa.”