Hôm nay tôi mới biết một sự thật động trời: Thẩm Thư Cẩn chính là bên đầu tư.
Buổi họp báo ra mắt sách, fan đến lác đác chẳng được mấy người. Ngược lại, tôi lại nhận được lệnh phong sát. Sách bán online phải hạ giá. Sách trong tiệm thì bị ngừng bán thẳng tay.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, người đại diện gọi tôi lại, vẻ mặt trông như muốn xin lỗi thay cả thế giới.
“Như Sơ, chuyện chuyển sách thành phim… sợ là không được rồi.”
Tôi đứng ngẩn ra ở cửa, cảm giác như có ai vừa tạt một gáo nước lạnh.
Tầm mắt anh ấy chậm rãi dừng ở tai tôi, do dự một lúc lâu mới hỏi: “Lỗ tai của em… sao thế?”
Tôi lúng túng sờ vào chiếc máy trợ thính được giấu kỹ trong tóc, lí nhí đáp: “À… bác sĩ bảo có kỹ thuật mới, muốn em thử xem sao.”
Mấy năm nay, thính lực của tôi ngày càng tệ đi. Nếu không nhìn chằm chằm vào môi người nói, tôi hoàn toàn không thể hiểu họ đang nói gì. Phí trị liệu lên đến cả chục vạn. Nếu không có tiền nhuận bút từ cuốn sách này, tôi căn bản không đủ sức chi trả.
Người đại diện thở dài, vỗ vai tôi đầy áy náy. “Anh xin lỗi… không giúp gì được cho em rồi.”
Tôi cười gượng, cố làm ra vẻ không sao: “Không sao đâu, anh cứ nghĩ cách khác.”
Lời vừa dứt, tôi bỗng bị ai đó va mạnh, suýt ngã lăn quay ra đất. Chiếc máy trợ thính theo đà rơi xuống, trượt xa.
“Xin lỗi ạ…”
Một anh chàng shipper lí nhí xin lỗi, rồi nhanh như chớp biến mất vào thang máy.
Tôi cúi xuống tìm, chỉ thấy chiếc máy trợ thính đã bị nứt toác. Âm thanh bên tai bỗng như bị phủ kín bởi một lớp sương mờ, chỉ còn tiếng ong ong khó chịu.
Khi ánh sáng trước mặt bị che khuất, tôi ngẩng đầu lên.
Là một đôi giày da bóng lưỡng, gọn gàng, sạch sẽ.
Ngẩng thêm chút nữa, là Thẩm Thư Cẩn, trong bộ vest lịch lãm, ánh mắt lạnh lùng sau cặp kính gọng kim loại. Anh đứng đó, tay đỡ lấy xe đẩy hàng sắp đổ, mày khẽ nhíu lại, vẻ không kiên nhẫn hiện rõ.
“Cô không nghe thấy gì sao?”
Tôi thấy rõ từng chữ anh nói, nhưng âm thanh lại như vọng đến từ một nơi xa lạ. Người đẩy xe hàng đứng cạnh anh sợ hãi, không ngừng xin lỗi tôi. Hóa ra, tôi ngồi chặn lối đi mà không hề hay biết, khiến anh ta không nhìn thấy và suýt đâm trúng tôi.
Tôi lật đật đứng dậy, giấu chiếc máy trợ thính bị hỏng vào túi, cúi đầu xin lỗi.
“Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
Thẩm Thư Cẩn rút tay lại, vài món hàng rơi xuống chân tôi.
“Đây là công ty của tôi. Tôi không muốn bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra, chỉ vậy thôi.”
Anh nói xong, xoay người bỏ đi, bóng lưng lạnh nhạt không chút lưu luyến.