Thâm Tình Khó Đoán

Chương 3



Chương 3:

Cả ngày bận rộn, tôi còn chẳng kịp ăn cơm. Nhận được tin nhắn của bạn thân, tôi liền kể cho cô ấy nghe chuyện vừa xảy ra.

“Hứa Nghiên Triều với Thẩm Thư Cẩn yêu nhau?”

Bạn thân nhìn thấy tin nhắn liền nhắn lại ngay, giọng điệu đầy phẫn nộ: “Cậu ta biết Hứa Nghiên Triều là người thế nào không? Nếu không phải năm đó cô ta bỏ rơi cậu thì cậu đâu ra nông nỗi này?”

Tôi dừng lại một lúc, rồi từ tốn trả lời: “Ai gặp nguy hiểm đều muốn chạy trốn. Chuyện này… không trách người khác được.”

Thời tiết tháng Sáu thật chẳng biết đường nào mà lần. Mới đó trời còn trong xanh, vậy mà giờ đã đổ mưa như trút nước. Trên màn hình LED cách một con phố, hiện lên hình ảnh rực rỡ về dự án địa ốc mới, sản phẩm hợp tác giữa hai gia tộc nhà Thẩm Thư Cẩn và Hứa Nghiên Triều.

Khí thế triển khai đúng kiểu “hừng hực như lửa”.

Tôi nhớ lại trước đây từng đọc qua một bài phân tích trên mạng. Liên hôn hào môn – một mối quan hệ bền vững, khó lòng phá vỡ.

Tốt nghiệp mấy năm nay, thỉnh thoảng tôi nghe được vài câu chuyện về Thẩm Thư Cẩn qua bạn bè cũ. Lúc còn học đại học, ai cũng nghĩ nhà anh nghèo. Thành tích của anh thì xuất sắc, thậm chí còn từng đoạt giải nhất môn vật lý.

Ngày chia tay, Thẩm Thư Cẩn nói với tôi rằng anh đang đàm phán với một trường đại học danh tiếng để được nhận vào học.

Nhưng sau đó, tôi nghe tin thành tích của anh bỗng tụt dốc không phanh. Cơ hội cử đi học ở nước ngoài bị vuột mất ngay trước mắt.

Rồi lần gặp lại anh, không phải trong một quán café nhỏ hay nơi nào đó thân quen, mà là trước mặt cánh truyền thông. Anh khi ấy đã là người thừa kế của tập đoàn họ Thẩm. Một người hoàn toàn khác – lạnh lùng, quyết đoán, và làm việc tàn nhẫn như sấm rền gió giật.

Tôi biết rõ vì ai mà anh trở thành như vậy, nhưng tôi chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ để mọi thứ trôi qua như những hồi ức nên quên.

Mưa bụi theo gió quất thẳng vào ô, khiến mặt và quần áo tôi ướt nhẹp. Tôi chạm tay lên tai, cảm nhận chiếc máy trợ thính hỏng đang nằm trong túi, rồi bước ra ven đường gọi xe.

Tôi cần tìm một chỗ sửa nó ngay.

Tiếng sấm vang lên, nhưng trong tai tôi chỉ còn âm thanh mờ nhạt, như bị bọc trong một lớp bông.

———–

Đường biên tập là người rất tốt. Anh ấy không cam lòng để những nỗ lực của tôi bị uổng phí. Sau bao khó khăn, cuối cùng anh cũng kết nối được với một công ty điện ảnh nhỏ.

Bên đó đồng ý nâng đỡ tôi, dù biết sẽ phải đối đầu với Thẩm Thư Cẩn. Để tạo cơ hội, Đường biên tập tổ chức một bữa tiệc. Anh bảo, nếu mọi việc suôn sẻ, tuần sau tôi có thể nhận được khoản tiền đầu tiên.

Chỉ là, hôm đó thật không may, anh bị kẹt xe. Một mình tôi ngồi với những người xa lạ, cố gắng duy trì nụ cười gượng gạo. Tệ hơn, Hứa Nghiên Triều cũng đến.

Máy trợ thính của tôi vẫn chưa sửa được, nên cả buổi tối chỉ có thể chăm chú nhìn môi để cố hiểu họ nói gì.

Hứa Nghiên Triều bắt chéo chân, nở một nụ cười sắc bén: “Các vị không cần khách sáo với Lâm tiểu thư. Cô ấy vì tiền mà chuyện gì cũng làm được.”

Ngay lập tức, một ông chủ khác cười lớn: “Sinh hoạt khổ sở như vậy, Lâm tiểu thư có muốn sống nhẹ nhàng hơn chút không?”

Những lời này khiến cả bàn bật cười vang.

Tôi cúi đầu, lặng lẽ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. Đây là cơ hội mà Đường biên tập đã bỏ công sức rất lớn để có được. Anh vừa mới lên chức bố, kinh tế đang eo hẹp, tôi không nỡ để anh thất vọng.

Chỉ cần chờ anh đến, mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng bọn họ càng nói càng quá đáng.

“Đêm nay ở bên tôi, tôi sẽ…”

Một bóng dáng đột ngột chắn ngang giữa tôi và người đàn ông trước mặt, chặn ánh mắt đang soi mói tôi.

“Ông muốn cô ấy làm gì?”

Tôi ngẩng lên, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thư Cẩn. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh hiện lên sắc nét, lạnh lùng đến đáng sợ.

Sao anh lại ở đây?

Hứa Nghiên Triều đứng dậy, nụ cười cứng đờ trên môi: “Thư Cẩn, sao anh lại tới đây?”

Người đàn ông đối diện tôi cũng tái mét, run rẩy lắp bắp: “Thẩm… Thẩm tổng…”

Thẩm Thư Cẩn không thèm để ý, chỉ nắm tay kéo tôi rời khỏi đó. Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị anh lôi đi thẳng ra ngoài.

Hứa Nghiên Triều hoảng hốt gọi với theo: “Thư Cẩn… Anh đừng xúc động!”

Giọng nói của cô ta nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng.

Anh đưa tôi lên xe, đóng cửa lại.

“Cần bao nhiêu?”

Giọng nói lạnh như băng của anh vang lên, chọc thẳng vào màng nhĩ.

Tôi ngơ ngác nhìn anh: “Cái gì cơ?”

Thẩm Thư Cẩn cười lạnh, rút từ túi ra một tấm thẻ, ném lên ghế: “Mấy vạn, mấy chục vạn, hay mấy trăm vạn? Tùy cô quẹt. Không cần tự hạ thấp bản thân để lấy lòng người khác.”

Tim tôi nhói lên như bị kim châm. Tôi muốn giải thích, nhưng biết giải thích thế nào đây? Tôi cần tiền, điều đó là sự thật. Cuộc sống mấy năm nay đã khiến tôi đánh mất hết lòng tự tôn.

Không có gì đáng sợ hơn sự nghèo khổ.

“Không phải muốn tiền sao?” Thẩm Thư Cẩn cắn răng: “Hay cô chê tiền của tôi bẩn?”

Tôi nhặt tấm thẻ lên, siết chặt trong tay, cố gắng nói: “Mượn anh mười vạn. Tôi sẽ trả lại.”

Tôi biết rõ số tiền trong thẻ này chắc chắn không chỉ là mười vạn, có lẽ là thẻ không giới hạn.

Anh cười khẩy, khuôn mặt đầy vẻ châm chọc: “Phải không? Vậy nhớ kỹ lời cô nói. Sau này mỗi tháng, tôi đều phải nhìn thấy tiền lời. Nếu không, hãy chuẩn bị gặp luật sư của tôi.”

Anh cúi sát, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu tôi: “Cho nên tốt nhất đừng chơi trò mất tích.”

Tôi cắn chặt răng: “Tôi không phải người như vậy.”

Anh nhướng mày, giọng điệu đầy mỉa mai: “Không phải sao? Lâm Nhược Sơ, cô quên rằng mình có tiền án với tôi rồi sao?”

Lời nói của anh khiến tôi nghẹn lại. Tôi định xuống xe, nhưng Thẩm Thư Cẩn không chịu nhường lối. Anh chống một tay lên cửa xe, tay kia nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải đối diện với anh.

“Bây giờ, chúng ta nói chuyện chi phí.”

Tôi ngơ ngác: “Chi phí gì cơ?”

Anh cười nhạt, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua má tôi: “Cô nghĩ tôi tự nguyện để cô lợi dụng sao?”

“Lâm Nhược Sơ, cô tự làm tự chịu, nên đừng mong nói chuyện tình cảm ở đây. Trên thương trường, chúng ta chỉ nói chuyện làm ăn.”

Lời cuối của anh, như một tầng sương mờ, chậm rãi len vào tai tôi: “Ký hợp đồng hôn nhân xong, tôi sẽ cho cô tất cả.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.