Đêm đã khuya, Thẩm Thư Cẩn khoác chiếc áo tắm dài, đứng dựa vào ban công.
Trong phòng khách, mùi thuốc lá phảng phất, len lỏi trong không gian tĩnh mịch. Từ khi bước chân vào thương trường, anh đã hình thành thói quen hút thuốc, như một cách để xoa dịu những áp lực vô hình.
Lâm Nhược Sơ cuối cùng cũng ngủ được, nhưng giấc ngủ của cô chẳng mấy bình yên.
Không muốn đánh thức cô, anh lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, bước ra phòng khách để ngồi. Bóng tối trùm lên bóng dáng cô đơn của anh. Hít sâu một hơi nicotin, rồi từ từ thở ra, anh mới có thể miễn cưỡng kiềm chế cơn bực dọc đang cào xé trong lòng.
Anh bấm điện thoại. Đầu dây bên kia bắt máy, giọng trầm thấp: “Anh, muộn thế này còn chưa ngủ, gọi em có chuyện gì?”
Giọng anh thoáng khàn đi: “Năm đó, nhà họ Hứa đã ra tay với Nhược Sơ.”
Lời này, anh đã nghẹn trong lòng rất nhiều ngày. Nếu không vì vội vã đón cô về nhà, anh hận không thể lật tung nhà họ Hứa ngay lập tức.
Đầu dây bên kia im lặng một thoáng, rồi nói: “Không phải chứ? Thảo nào bọn em tìm hoài không thấy… Lúc đó cứ nghĩ chị ấy ra nước ngoài kết hôn, ai mà ngờ tất cả tài liệu đều là giả. Nếu không nhờ cuốn sách của chị ấy nổi tiếng, chắc đến giờ cũng chẳng biết được.”
Thẩm Thư Cẩn đưa điếu thuốc lên môi, không đáp.
“Vậy anh định làm thế nào?”
Giọng anh lạnh lẽo, từng chữ như đóng đinh: “Phá đổ nhà họ Hứa.”
“Anh, anh biết làm thế sẽ gây tổn thất bao nhiêu cho công ty không?”
Im lặng bao trùm một lúc, rồi anh trầm giọng: “Tổn thất bao nhiêu cũng được. Nếu không có bọn họ, Nhược Sơ… sẽ không thành ra như bây giờ.”
Hình ảnh cô ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào môi anh, cố gắng phân biệt từng lời anh nói, khiến trái tim anh đau nhói.
Mấy ngày nay, những ký ức cũ không ngừng ùa về. Lần đầu tiên gặp lại cô tại buổi họp báo, cô suýt bị chiếc rương rơi xuống đè phải. Lý do? Vì cô không nghe thấy.
Tính cách trầm lắng, ít nói, tất cả đều vì cô khó khăn trong việc giao tiếp.Khi không ai để ý đến cô, Nhược Sơ chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đượm buồn.Cô gái từng hoạt bát ấy, giờ đây lại mang vẻ yên lặng đến nao lòng.
Trái tim anh như bị dao cắt, cảm giác hối hận trào dâng. Anh đưa tay bụm mặt, giọng nghẹn ngào:
“Anh cứ nghĩ, những năm qua cô ấy phải sống như thế… Vậy mà anh…”
Đầu dây bên kia thở dài: “Anh, anh đừng tự trách mình nữa. Mấy năm nay, anh cũng đâu dễ dàng gì.”
“Nếu muốn trách, thì phải trách Hứa Nghiên Triều. Nhà họ đúng là một lũ quái vật.”
Cánh cửa phòng ngủ bất ngờ bật mở. Giọng nói bối rối của Lâm Nhược Sơ vang lên: “Thẩm Thư Cẩn, anh còn thức sao?”
Đầu dây bên kia khựng lại: “Chị dâu tỉnh rồi à?”
“Ừ.”
“Vậy anh dỗ chị dâu đi. Chuyện lúc nãy để em lo.”
Thẩm Thư Cẩn cúp điện thoại, dụi điếu thuốc cuối cùng, mở cửa sổ cho thoáng khí. Những nặng nề trong lòng dường như tan bớt.
Lâm Nhược Sơ khoác chiếc váy ngủ trắng, đi chân trần vào phòng khách, dáng vẻ ngoan ngoãn đến lạ thường.
“Sao em lại tỉnh?” Anh hạ giọng hỏi, sợ làm cô giật mình.
Nhìn thấy gạt tàn đầy tàn thuốc, cô khẽ chau mày: “Anh không ngủ được à?”
Cô tiến đến gần, vòng tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên lưng anh như dỗ dành. Nhìn mái tóc rối bù của cô, ánh mắt còn mơ màng vì chưa tỉnh hẳn, trái tim anh mềm nhũn. Anh cúi xuống dỗ dành: “Ngoan, em đi ngủ thêm đi. Người anh hôi lắm, cẩn thận dính vào em đấy.”
“Còn anh thì sao?”
“Anh sẽ vào sau.”
“Được.”
Cô như một linh hồn mơ màng, quay về phòng ngủ sau khi rót nước.
Thẩm Thư Cẩn nhìn ánh trăng bên ngoài, sáng trong và thuần khiết, tựa như cô. Anh vào phòng tắm, để dòng nước ấm cuốn đi mệt mỏi, rồi trở lại giường, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cảnh tượng này, anh đã mơ thấy không biết bao nhiêu lần, giờ đây, cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Ôm lấy cô, anh khẽ thì thầm: “Chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau, có được không?”
Cô ú ớ trong giấc mơ, trả lời mơ hồ, không rõ là đồng ý hay không. Anh chỉ mỉm cười, siết chặt cô hơn, như để bảo vệ cô khỏi tất cả bão tố ngoài kia.