Thẩm Thư Cẩn bước tới, kéo tôi đứng dậy. “Có chuyện gì vậy?”
Tôi ngước lên, khẽ nói: “Em vừa mắng cô ta là chó.”
Anh nhìn lướt qua đĩa trái cây rơi vãi trên đất, rồi ngước lên camera an ninh trên trần nhà, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Anh xoa nhẹ đầu tôi, giọng bình tĩnh nhưng ẩn chứa uy lực: “Hứa Nghiên Triều, tôi nghĩ cô nên cho tôi một lời giải thích.”
Hứa Nghiên Triều giận dữ, hét toáng lên: “Là cô ta mắng em trước!”
Thẩm Thư Cẩn chỉ nhàn nhạt đáp: “Tôi chỉ thấy cô đẩy cô ấy.”
Tiếng cãi vã làm cha mẹ hai bên vội vã chạy tới. Bọn họ ùa vào, ánh mắt sắc lạnh xoáy thẳng vào tôi:
“Lâm tiểu thư, chuyện này cô định giải thích thế nào?”
Tôi chậm rãi quay đầu, chỉ vào những mảnh trái cây vương vãi dưới sàn, nói rõ từng chữ: “Tôi chỉ muốn mang trái cây tới cho cô ta, ai ngờ cô ta đột nhiên đẩy tôi.”
Những lời nói ấy như một tia lửa lan nhanh trong đám khách. Tiếng thì thầm bàn tán vang lên, ánh mắt mọi người nhìn Hứa Nghiên Triều dần đổi sắc, mang theo ý vị khó đoán.
Bà Chu nhận ra tình hình sắp mất kiểm soát, vội vàng bước lên hòa giải: “Được rồi, chỉ là chuyện nhỏ, bỏ qua đi.”
Cách xử lý này rõ ràng thiên vị nhà họ Hứa.
Không nói thêm lời nào, Thẩm Thư Cẩn nắm tay tôi, kéo về phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, anh quay người nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt trầm mặc.
Tôi nhỏ giọng giải thích: “Em không sai. Em nghe rõ cô ta chửi anh.”
Anh thở dài, giọng bất lực: “Biết rõ sẽ bị bắt nạt, sao em còn đi?”
“Bởi vì em muốn mắng lại cô ta. Anh có thể lấy giúp em video camera không?” Tôi đáp, ánh mắt kiên định.
“Được,” anh gật đầu, rồi bổ sung, “Nhưng em biết mà, chỉ là xung đột nhỏ, cảnh sát sẽ không can thiệp đâu.”
Anh khựng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm: “Thật ra, không chỉ Hứa Nghiên Triều, mà cả nhà họ Hứa… Anh sẽ phá hủy bọn họ. Chỉ cần đợi thêm chút nữa, được không?”
Tôi im lặng, lòng nặng trĩu.
Không chỉ Hứa Nghiên Triều, tôi muốn tất cả bọn họ phải trả giá, phải nhận lấy hình phạt xứng đáng.
Tôi khẽ vuốt má anh, nơi đó hơi đỏ lên. “Còn đây là gì?”
“Không cẩn thận bị va vào,” anh nói, cố tỏ ra bình thản.
Tôi nhìn xuống cổ tay anh, nơi có một vết sẹo mờ: “Còn chỗ này thì sao?”
Anh cười nhạt: “Cũng là do va chạm.”
Không thể kìm được, tôi cúi xuống, cắn nhẹ lên vai anh, khiến anh bật cười: “Hung dữ quá đấy.”
“Bởi vì anh nói dối. Rõ ràng là anh bị đánh.”
Nụ cười anh dần tắt. Anh ôm tôi thật chặt, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc: “Đều là chuyện đã qua rồi.”
“Thẩm Thư Cẩn, nhà họ Thẩm đối xử với anh tệ như vậy, sao anh vẫn muốn quay về?”
Anh im lặng thật lâu, giọng nói cuối cùng như vang lên từ nơi sâu thẳm trong tim: “Không đủ tiền, thì làm sao có thể tìm em.”
“Anh không biết em cần bao nhiêu, nhưng nghĩ rằng càng nhiều càng tốt. Tấm thẻ đó anh đã chuẩn bị rất lâu, dành toàn bộ tài sản cho em… chỉ để em tiêu.”
Tôi ngẩng đầu, khẽ hôn anh, ngăn không cho anh nói thêm.
Hơi thở của anh khựng lại, vòng tay siết chặt hơn. Anh bế tôi lên, giọng khàn khàn: “Em đang muốn làm gì?”
Tôi không chút e dè, chậm rãi tháo chiếc áo trên người anh: “Không muốn cho anh ngủ. Làm chút chuyện ý nghĩa đi.”
Động tác của anh cắt ngang lời nói của tôi, bàn tay dường như không kiểm soát nổi.
Giọng anh khẽ thì thầm bên tai: “Nhược Sơ, là vì… tiền sao?”
Ngoài kia, tiếng mưa rơi tí tách trên cửa kính, che lấp mọi âm thanh trong căn phòng.
Tôi đáp nhẹ, từng chữ từng chữ: “Không phải. Vì em yêu anh.”
Anh lặng người, hơi thở dồn dập. Đôi tay đặt trên eo tôi bỗng dùng lực, lật ngược tôi lại.
“Biết rõ anh chịu không nổi câu này…” Anh khẽ cười, nhưng giọng nói đầy run rẩy.
Đêm đã khuya, tôi nhìn ra khung cửa sổ, nơi ánh trăng bị che khuất bởi những tầng mây dày đặc. Đột nhiên, trong khoảnh khắc ấy, trăng phá tan mây mù, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi.
“Nhược Sơ, em nhìn xem,” anh thì thầm bên tai tôi, “Trăng lại sáng rồi.”