Gần đây, tôi dần quen biết và kết thân với một nhóm các phu nhân quyền quý.
“Nhược Sơ, cái túi này là mẫu mới nhất đúng không?”
Các cô ấy vây quanh tôi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Nghe nói rất khó mua được, Thẩm tổng mua cho cô sao?”
Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy. Ban đầu tôi cứ nghĩ anh ấy không thích tôi, ai ngờ cưới về rồi lại rất nghe lời tôi.”
Những ánh mắt trao đổi, thoáng chút ghen tỵ, rồi nhanh chóng quay về phía Hứa Nghiên Triều đang lặng lẽ ngồi ở một góc.
“Trước đây, không phải có người nói Thẩm tổng đối với cô ấy thế này thế kia sao? Giờ xem ra, cô ấy chẳng còn được ai để mắt tới nữa.”
Cả đám bật cười thích thú.
Tôi cười khẽ, tặng mỗi người một chiếc túi hàng limited, ngoại trừ Hứa Nghiên Triều. “Sau này, chúng ta là người một nhà, mong mọi người giúp đỡ lẫn nhau.”
Nghe nói hôm đó, trên đường về nhà, Hứa Nghiên Triều đã nổi cơn thịnh nộ. Đến mức đuổi cả bạn thân xuống xe.
Buổi tối, sau khi tắm xong, tôi nằm dài trên sofa, mở trang cá nhân, nhận ra lượng fan của mình đã tăng lên tới tám trăm nghìn.
Lúc này, Thẩm Thư Cẩn vừa về đến nhà. “Đi chơi vui không?” anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Tôi trở mình, co chân để anh có chỗ ngồi. “Cũng được, hơi mệt chút thôi. Phí tiền lại phí sức.”
Anh kéo tôi lại gần, ôm lấy tôi, khẽ cười: “Hôm nay anh thấy Thẩm phu nhân tiêu tiền rất là giỏi nha.”
Tôi khẽ ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, thoáng dễ chịu. Từ ngày cai thuốc, anh đã không còn chút mùi khó chịu nào nữa.
Tôi thong thả cởi nút áo của anh.
Thẩm Thư Cẩn hơi ngửa đầu, để mặc tôi nghịch: “Em muốn làm gì thế? Còn sớm mà. Ngoan, đi ăn cơm trước.”
“Chờ chút, để em đăng bài đã.”
“Em đăng bài cho ai xem?” Anh khẽ nắm tay tôi, trầm giọng hỏi, ánh mắt mang theo ý cười.
Tôi nhìn anh, cười tươi đáp: “Cho Hứa Nghiên Triều chứ ai.”
Thẩm Thư Cẩn chăm chú nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm. “Thì ra, vợ anh hào phóng như vậy.”
Tôi nghiêm túc nói: “Thật ra em có một kế hoạch.”
“Hử?”
Tôi ghé sát tai anh, khẽ nói.
Nghe xong, Thẩm Thư Cẩn nhíu mày thật chặt, giọng đầy vẻ phản đối: “Không được. Nguy hiểm lắm.”
“Nhưng chỉ cần cô ta còn ở đây một ngày, cô ta chính là trái bom hẹn giờ. Chúng ta không thể mong chờ gì ở một kẻ từng phạm pháp lại bỗng nhiên lương thiện được.”
“Em hứa sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
Dưới sự kiên trì của tôi, cuối cùng anh cũng dần bị thuyết phục. Kế hoạch bắt đầu. Và thật dễ dàng, Hứa Nghiên Triều nhanh chóng bị kích động.
“Tưởng có người chống lưng thì là bảo bối sao? Không có Thẩm Thư Cẩn, cô chẳng là cái gì hết!”
“Đợi đấy, nhan sắc mất đi, xem Thẩm Thư Cẩn còn yêu cô không!”
Cô ta thuê thủy quân, ngang nhiên bôi nhọ tôi trên mạng. Sau hơn mười ngày đấu đá căng thẳng, tôi quyết định tung đoạn video Hứa Nghiên Triều đẩy tôi ngã trong biệt thự.
Gia đình họ Hứa vì thế liên tiếp mất mấy hợp đồng lớn. Các đối tác lập tức quay sang hợp tác với nhà họ Thẩm. Trước áp lực, cha mẹ Hứa Nghiên Triều buộc phải đưa cô ta đi giám định tâm thần để vớt vát chút uy tín.
Và tôi, sau tất cả, không chỉ giành chiến thắng mà lượng fan cũng chính thức vượt mốc một triệu.
Nhưng đây chưa phải kết thúc.
Một buổi chiều nọ, tôi gặp lại những kẻ từng khiến tôi tổn thương sâu sắc. Họ không còn cầm gậy dài mà là dao, và phía sau còn có một chiếc xe nhỏ.
“Em gái, lần trước chưa đủ đau sao?” Kẻ cầm đầu nhếch môi, giọng khinh khỉnh.
Tôi lùi lại, bình tĩnh nói:
“Tôi có tiền. Tôi sẽ đưa tiền cho các anh…”
“Bọn tôi không thiếu tiền.”
“Không. Ý tôi là, tôi muốn gọi cho chủ của các anh.”
Thấy tấm thẻ trong tay tôi, ánh mắt bọn họ sáng rực.
“Thật sao? Chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi sao?”
“Đúng, dùng di động của mấy người gọi, mở loa ra tôi sẽ không chạy đâu… Tôi chỉ muốn cầu xin cô ta buông tha cho tôi.”
Vài người liếc nhau, có người rút điện thoại ra gọi.
Vài giây ngắn ngủi.
Giọng điệu không kiên nhẫn của Hứa Nghiên Triều vang lên: “Sao rồi? Đã đánh chết người chưa?”
“Bà chủ, người ta muốn nói chuyện với cô.”
Hứa Nghiên Triều im bặt, rồi đột ngột cúp máy.
Mặt bọn họ mờ mịt mà ngẩng đầu lên nhìn tôi. Cũng nhìn thấy tôi giơ điện thoại quay chính diện mặt bọn họ. Phòng phát sóng trực tiếp có hơn trăm vạn fans, gần như vừa phát đã đưa lên trang đầu.
Kẻ phạm tội thong dong nhiều năm, rốt cuộc lọt lưới vào ngay lúc này.
“Hiện trường bắt cóc sao?”
“Bà chủ là Hứa Nghiên Triều? Tôi nhận ra giọng của cô ta!!!”
“Tôi không nghe nhầm đó chứ cô ta muốn tác giả… Nghiệp chướng mà.”
“Đây không phải là xã hội pháp trị sao?”
Trong lúc yên lặng, một đôi giày da màu đen giày da dẫm lên ngón tay người kia đang nhặt thẻ.
“Ngại quá, đây là đồ của vợ tao, mày bỏ cái tay bẩn của mày ra.”
Đằng sau Thẩm Thư Cẩn là ánh sáng đỏ xanh lấp lóa. Cảnh sát bước từ xe xuống, ra vài đường quyền đã ấn được mấy kẻ bắt cóc xuống đất.
Ánh mắt Thẩm Thư Cẩn lạnh như băng, “Cảnh sát Vương, chuyện còn lại phiền anh rồi.”
“Yên tâm, lần này đầy đủ chứng cứ xác thực, sẽ không làm mọi người thất vọng.”
Cảnh sát Vương khen ngợi mà nhìn tôi một cái, “Cô gái nhỏ, cô làm rất tốt.”
Mắt tôi cay cay, chỉ gật gật đầu, mãi lâu sau cũng không nói nên lời. Nhiều năm trước lúc tôi rời đi, cảnh sát Vương đã từng cho tôi 500. Ông ấy nói: “Cháu còn nhỏ, đấu không lại người ta đâu. Đi ra ngoài đi, chờ khi nào cháu có năng lực bảo vệ bản thân thì về đây giúp chúng tôi một tay.”
Tôi nói với cảnh sát Vương tin Hứa Nghiên Triều đã làm giám định tinh thần.
“Nếu cô ta muốn dùng bệnh tâm thần để thoát tội, thì không cần tha cho cô ta.”