Hứa Nghiên Triều đã vào tù.
Nghe nói hôm cảnh sát đến nhà, cô ta sợ đến mức suýt nhảy từ tầng cao nhất xuống. Thế lực của nhà họ Hứa ở thành phố này, sau nhiều năm, cũng đã bị nhổ tận gốc.
Sau này tôi mới biết, hóa ra mình chỉ là một trong số những người bị hại, thậm chí còn là người chịu tổn thương nhẹ nhất.
Thẩm Thư Cẩn đi cùng tôi thăm mẹ. Bà hiện ở bệnh viện, đôi lúc không thể nhận ra ai với ai.
Thẩm Thư Cẩn nắm tay bà, kiên nhẫn lặp đi lặp lại: “Mẹ, con là con rể của mẹ.”
Bà đưa ánh mắt nhìn anh, trên khuôn mặt bị bỏng đầy những vết sẹo, ánh nhìn có phần dữ tợn khiến trẻ con đôi khi khóc thét. Nhưng rồi bà mỉm cười, xoa đầu Thẩm Thư Cẩn, nước mắt lăn dài: “Con là con rể? Tốt.”
Những cuốn sách mới của tôi bỗng trở nên nổi tiếng nhờ những sự kiện vừa qua. Vì vậy, ngày nào tôi cũng tăng ca viết lách, thường xuyên thức đến đêm khuya. Đã hơn nửa tháng rồi, tôi và Thẩm Thư Cẩn chưa ngủ cùng nhau.
Thời gian trôi nhanh, tháng Tám đến, tiết trời cũng dần trở nên mát mẻ.
Sáng sớm nọ, Thẩm Thư Cẩn bất ngờ kéo tôi vào phòng ngủ, giọng trách móc pha chút bông đùa:
“Lâm Nhược Sơ, có thời gian viết mấy trò ái muội, lại không có thời gian ngủ với anh?”
“Em… mệt mà.”
“Muộn rồi.” Anh cởi áo ngoài của tôi, ánh mắt lấp lánh: “Để xem tác giả viết gì nào…”
Tôi đỏ mặt, giằng lại: “Không được, anh không được đọc…”
Thẩm Thư Cẩn lờ đi lời tôi, đôi mắt lướt nhanh trên trang giấy, rồi ghé sát tai tôi nói khẽ: “Thì ra em biết nhiều như thế. Chỉ anh chút đi!”
Cuối cùng, tôi bị anh trêu chọc đến mềm nhũn trong chăn.
Tôi hiếm hoi xin nghỉ phép vài ngày, cùng Thẩm Thư Cẩn đi du lịch. Ở đó, tôi gặp bạn anh.
Cậu ấy kính cẩn gọi tôi: “Chị dâu, chị biết không, lúc mua bản quyền sách của chị, anh em mất ngủ ba ngày ba đêm, cứ nghĩ mãi xem chị có thích anh ấy không.”
“Lúc cưới chị, anh ấy cũng mất ngủ cả đêm.”
Thẩm Thư Cẩn lập tức bịt miệng cậu bạn: “Chú không nói không ai bảo chú câm đâu.”
Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm Thư Cẩn, khẽ nói: “Em tưởng lúc đó anh ghét em lắm.”
Thẩm Thư Cẩn xụ mặt, quay đi. Tai anh thoáng đỏ lên.
Người bạn cười, tiếp tục: “Ghét chị chỗ nào! Em thích sách chị viết lắm. Lúc ấy em còn bảo anh ấy, nam nữ chính trong sách chị chắc chắn sẽ ở bên nhau. Nhưng anh ấy cứ khăng khăng chị không viết như thế.”
“Cho nên, em mới nói, nếu là em, em giận anh ấy vài năm rồi!”
Thẩm Thư Cẩn cắt ngang, giọng cứng đờ: “Đừng nói nữa. Anh cưới được vợ không dễ đâu.”
Những ngày còn lại, tôi luôn mỉm cười nhìn anh.
Trong bữa tối, bạn anh bỗng đưa tôi một chiếc hộp nhỏ.
“Đây là vé máy bay anh em đã đi trong những năm qua.”
Mở hộp ra, tôi thấy một xấp vé dày, lòng chợt rầu rĩ.
Cậu ấy thở dài, nhẹ giọng: “Vì tìm chị, anh ấy đã đi khắp thế giới. Nhà họ Thẩm làm ăn chân chính, không như nhà họ Hứa. Bọn họ muốn giấu người thì dễ dàng lắm.”
“Chị dâu, anh ấy không hề biết chị luôn ở gần. Viết truyện ngọt ngào thì được, nhưng tìm anh ấy thì không. Là ai mà chẳng giận?”
Nghe vậy, tôi gật đầu, ôm chiếc hộp, hốc mắt dần ướt. Trong lúc cuộc sống khiến tôi nghẹt thở, thì ra trên đời này vẫn có một người luôn cố gắng tìm tôi.
“Còn chuyện bảo hiểm nữa. Anh ấy bảo em đừng nói, nhưng em vẫn muốn chị biết.”
“Bảo hiểm gì cơ?”
“Hồi anh ấy mới về nhà họ Thẩm, tình hình trong gia đình rất căng thẳng. Có người thậm chí định tạo hiện trường tai nạn để giết anh ấy. Khi đó, anh ấy nhờ em mua bảo hiểm, người hưởng là chị.”
“Chị là người thân duy nhất của anh ấy trên thế giới này.”
Hoàng hôn buông xuống, nơi biển trời gặp nhau ánh lên sắc vàng rực rỡ.
Tôi và Thẩm Thư Cẩn đan tay vào nhau.
Chúng tôi bước đi trong ánh chiều. Chuyện cũ đã khép lại, để mở ra một khởi đầu mới.
-Hoàn-