Thâm Tình Khó Đoán

Chương 7



Chương 7:

Thẩm Thư Cẩn đúng là nói được làm được. Anh ấy đã giải trừ phong sát cho tôi. Những bình luận ác ý đó gần như biến mất chỉ trong một đêm.

Đường biên tập cảm khái: “Không hổ là nhà họ Thẩm, chỉ cần động ngón tay thôi mà có thể khiến công ty chúng ta đóng cửa, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc lại có thể làm tất cả sống lại.”

“Cô và Thẩm tổng rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Tôi thở dài: “Thì là chuyện như vậy đấy.”

Đường biên tập nghẹn lời, “Không phải cô…”

Tôi gật đầu.

Năm đó, lúc tôi chuyển nhà, đúng lúc trời mưa dầm. Tôi ngồi phía sau đống đồ vật trên xe chuyển nhà nhỏ. Thẩm Thư Cẩn đuổi theo sau, hét khàn cả giọng.

“Nhược Sơ, em chờ anh một chút được không? Anh sẽ không đi đại học lớn nữa, đại học bên cạnh trả nhiều tiền hơn, em cứ chờ đến khi anh nhận được tiền rồi anh sẽ chuyển cho em. Chúng ta đừng chia tay có được không?”

Thẩm Thư Cẩn khi đó nghèo đến mức không còn gì.

Tôi nói: “Thẩm Thư Cẩn, em cần rất nhiều tiền ngay bây giờ. Có người có thể cho em, anh không cần phải nói nữa.”

Thẩm Thư Cẩn gương mặt sáng sủa, nhưng lại liên tục vấp ngã, chân vướng bùn, vô cùng chật vật.

Đường biên tập thở dài: “Ai mà ngờ anh ta sẽ trở thành ông chủ của một doanh nghiệp lớn…”

“Nhưng mà nhà họ Thẩm đấu đá nội bộ rất nghiêm trọng. Nghe nói bố anh ta có vài tình nhân, con trai con gái cũng không ít.”

“Có thể từ đó lên cầm quyền cũng không dễ dàng.”

Đúng vậy, ai cũng không ngờ. Ước mơ của Thẩm Thư Cẩn lúc đó rõ ràng là trở thành nhà khoa học.

Sau đó, tôi nhận được chiếc máy trợ thính mới.

Cùng lúc đó, công ty điện ảnh tổ chức một bữa tiệc tối. Chỉ mời mỗi Đường biên tập. Tôi ngồi ở quán rượu nhỏ đối diện. Điện thoại bỗng nhận được một tấm ảnh.

Một bóng người.

Anh mặc tây trang, giày da, mặt nghiêng rất tuấn tú, rõ ràng là Thẩm Thư Cẩn vừa đi công tác về.

“Nghe nói các người kết hôn rồi?”

Hứa Nghiên Triều gửi biểu tượng le lưỡi: “Sao anh ấy về lại tới chỗ tôi thế này?”

Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng dáng của Thẩm Thư Cẩn hiện lên.  Tôi hít một hơi thật sâu, rồi trực tiếp chặn cô ta không chút do dự. Kết quả, giây tiếp theo, cô ta lại gọi từ số khác. Câu đầu tiên là: “Nghe nói cô bị điếc?”

Tôi cứng người.

Cô ta cười khẽ: “Thật sự vậy sao, trách sao có người bảo tôi cô đeo máy trợ thính.”

“Lâm Nhược Sơ, lừa hôn là phạm pháp, Thẩm Thư Cẩn có biết cô tàn tật không?”

Long bàn tay tôi đổ mồ hôi: “Cô sao lại như vậy? Chúng ta trước đây là bạn…”

“Thấy cô là không ưa nổi, có sao không?”

Cô ta không kiên nhẫn.

“Nếu đã cầm tiền rồi, thì nên ngoan ngoãn trốn đi chứ, sao cứ phải quay về làm rối như vậy?”

Người tôi như bị dội một xô nước lạnh, không còn cảm giác gì nữa.

“Sao cô biết tôi nhận tiền?”

Những ký ức về mùa hè ấy lại ùa về.

Tôi và Hứa Nghiên Triều bị đám côn đồ vây trong một ngõ nhỏ. Cô ta bỏ chạy, chỉ còn tôi bị đánh một trận. Một gậy cuối cùng đánh vào tai tôi. Màng nhĩ bị thủng.

Sau đó, quầy hàng của mẹ tôi bị phá hủy, keo nóng đổ lên người bà khiến bà bị bỏng nặng. Có người đưa tôi mười vạn để ép tôi rời đi. Chuyện này, chỉ có tôi và người đó biết.

Cô ta im lặng một lát, rồi nói với vẻ chán nản: “Xì.”

Tôi luôn nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn. Hứa Nghiên Triều và tôi đều là người bị hại, tôi không trách cô ta đã bỏ lại tôi chạy trốn một mình. Nhưng nhiều năm sau, cô ta nói với tôi rằng tất cả mọi đau khổ tôi phải chịu là do cô ta gây ra. Cô ta cười lớn: “Một chút tiền còm đã khiến cô như chó bị đuổi, có muốn thử lại không?”

Tay tôi bắt đầu tê dại. Mười vạn đó, cuối cùng không thể trị hết phỏng của mẹ và tổn hại thính lực của tôi.

Sau khi báo cảnh sát, vì thiếu chứng cứ, họ không thể bắt ai.

Cô ta cười nhạo: “Nhược Sơ, tôi sẽ dạy cô này, mở ghi âm lên, tôi thừa nhận mọi chuyện. Có bản lĩnh thì đi báo cảnh sát bắt tôi đi.”

Tôi tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Thời gian ghi âm đã qua ba phút. Những lời ba phải của cô ta không đủ để làm chứng cứ.

Hứa Nghiên Triều cười như điên: “Cô làm gì được tôi? Lâm Nhược Sơ, cô thật đáng thương. Ngay cả người mà cô thích, tôi cũng giành mất rồi…”

Những lời châm chọc ấy như một tiếng nổ lớn, vang vọng trong lòng tôi, như hòa lẫn với máu.

Hai mươi phút sau, tôi đẩy cửa bữa tiệc ra. Tôi thấy Thẩm thư Cẩn trong một góc. Bên cạnh anh toàn là đàn ông, vô cùng nghiêm chỉnh bàn chuyện làm ăn.

Hiện trường còn có rất nhiều người trong nghành.

Hứa Nghiên Triều ngồi ở cách đó không xa, đùa giỡn với một đám chị em.

Thẩm Thư Cẩn thấy tôi ngay lập tức, anh nhìn tôi một cái rồi dời đi ngay.

“Thẩm tổng, làm sao thế?”

Thẩm Thư Cẩn thu hồi tầm mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vợ tôi.”

Mọi người ngạc nhiên: “Ngài kết hôn rồi sao?”

“Phải, cô ấy là người nhút nhát không thích xã giao…”

Giây tiếp theo, tôi trực tiếp đi về phía Hứa Nghiên Triều đang nói chuyện với bạn cô ta. Tôi nhấc bình chứa đầy rượu vang đỏ lên, hắt hết lên người Hứa Nghiên Triều.

Tiếng thét chói tai vang vọng bầu trời đêm.

Mấy ông chủ:“…… Thẩm tổng, Ngài muốn xem phía sau không?”

Lúc Thẩm Thư Cẩn xông tới tôi đang nắm tóc Hứa Nghiên Triều, ấn cô ta vào ghế sô pha tới mức khớp xương tay cũng trắng bệch.

“Tôi sẽ đưa cô vào tù. Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Tôi nén nước mắt, âm thanh nói chuyện cũng run rẩy.

“Sợ cô ở trong điện thoại nghe không rõ, nên tôi tự mình tới đây nói cho cô biết. Hứa Nghiên Triều, cô nhiều hơn tôi một đôi tai, hy vọng cô sẽ nghe cho rõ.”

Thể diện nửa đời của Hứa Nghiên Triều, trước mắt bao nhiêu người bay mất, chật vật như chó rơi xuống nước. Cô ta gào thê lương. Cô ta căn bản không nghĩ tới mọi chuyện đã vượt ra khỏi sự khống chế của cô ta.

“Thẩm Thư Cẩn…… Cứu em……”

Thẩm Thư Cẩn ôm tôi vào ngực anh.

“Nhược Sơ, bình tĩnh.”

Tôi bị anh ôm, lạnh lùng quay đầu trừng mắt với Hứa Nghiên Triều.

Hứa Nghiên Triều sợ tới mức co rúm lại ở trong góc, vẫn mạnh miệng nói: “Ha ha, cô nói to như thế bản thân có thể nghe thấy không? Đồ điếc, đồ tàn tật…… Thẩm Thư Cẩn, anh bị cô ta lừa rồi!”

Một khắc đó, xung quanh đều yên tĩnh lại. Chung quanh vang lên tiếng nói nhỏ khẽ.

“Không thể nào, cô ta có tật sao?”

“Thẩm Thư Cẩn cưới cô ta? Không sợ mất mặt sao?”

“Chắc là lừa gạt đó, nếu là tôi tôi sẽ ly hôn. Thật ghê tởm mà.”

Tay Thẩm Thư Cẩn vốn che chở đầu tôi, bỗng chạm đến máy trợ thính.

Tôi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt ngơ ngác của anh, trong long vô cùng khó chịu.

“Cô ta nói đúng sao?”

Giọng nói anh rất nhẹ: “Lâm Nhược Sơ, em còn gạt tôi bao nhiêu chuyện nữa?”

Không chịu được im lặng, tôi nén nước mắt trả lời anh: “Cô ta nói không sai, tôi bị điếc, không nghe lọt lấy một câu.”

Từ mùa hè năm 18 tuổi ấy, cuộc đời của tôi liền biến thành cái dạng này. Cách vài bữa lại chịu một trận bàn tán, bao gồm cả khinh thường lẫn đồng tình. Tôi cho rằng bản thân đã quen rồi, chỉ là đêm nay, nước mắt lại như đê vỡ không cách nào cản được.

Bỗng nhiên một đôi tay phủ lên vai tôi, ngăn cách mọi ồn ào với bên ngoài. Tay của Thẩm Thư Cẩn đang run rẩy nhưng lòng bàn tay vô cùng nóng bỏng.

Tôi nghe thấy rõ giọng nói lạnh lùng như băng của anh. Anh nói với những người đàm tiếu tôi: “Cút.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.