10/ Hậu quả của tội ác
Khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, công kích trên mạng đối với Lâm Giai Giai trở nên lớn hơn.
Cuối cùng tôi đã thực hiện bước đi thứ ba.
Sau khi xem qua nhiều lần video Lâm Giai Giai bị mắng, có người không kiềm chế được nặc danh tuyên bố một tin tức.
Tin tức vừa ra, đem tất cả quần chúng ăn dưa bùng nổ.
Mặc dù ẩn danh, tôi cũng biết ai đã đăng nó, đó là X.
Anh ta đang trả thù Lâm Giai Giai khi dám trêu đùa anh ta.
Từ lúc anh ta liên tục gửi tin nhắn, tôi đã nhìn ra sự cố chấp của anh ta đối với Lâm Giai Giai, trạng thái có phần hoang tưởng của anh ta là hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Sự thật Lâm Giai Giai đã có bạn trai.
Người càng cố chấp lại càng dễ suy nghĩ nhiều, Lâm Giai Giai tình nguyện làm kẻ thứ ba cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh ta, nếu như tôi là anh ta, tôi cũng sẽ chịu không nổi.
X tuyên bố chứng cứ năm đó Lâm Giai Giai dụ dỗ anh ta đánh phế hai tay tôi, cùng với điều kiện sau khi chuyện thành công Lâm Giai Giai đáp ứng anh ta.
Điều kiện là Lâm Giai Giai phải chủ động hôn anh ta.
Anh ta thậm chí còn gửi ảnh hai người hôn nhau.
Tôi ăn cơm tối, hứng thú nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Tin tức trong khu bình luận phát triển rất nhanh, hầu hết đều là những bình luận gây sốc và lăng mạ.
“Đáng chết, tôi lúc đầu còn có chút tin tưởng cô ta, không nghĩ tới, lòng dạ cô ta hiểm độc hơn rắn rết.”
“Cái này đã không thể dùng lòng dạ hiểm độc để hình dung, quả thực chính là lang tâm cẩu phế. Rõ ràng đều là cô ta làm, thế mà dùng biểu tình vô tội nói mình trong sạch.”
“Mẹ kiếp, biến biến biến, loại người nhà này lui lui lui!”
“Trên lầu, đây không phải người nhà, là phần tử phạm tội, mỉm cười.”
“Mẹ nó, người tôi đều nứt ra rồi.”
Những lời như thế không ngừng lên men, nỗi hận trong lòng tôi mới tan đi một ít.
Lâm Giai Giai được người nhà bảo vệ rất tốt, là tồn tại giống như đoàn sủng. Bọn họ có thể không quan tâm tam quan của nó, nhưng nhảy ra khỏi cái vòng cưng chiều kia, nó cũng chỉ là một phế vật tam quan bất chính vì mong muốn ích kỷ của bản thân.
Đối phó với người như vậy, căn bản rất dễ dàng.
Gần đây thời tiết tương đối ẩm ướt, ngón tay truyền đến đau đớn luôn khiến tôi khó chịu, tôi không khỏi nghĩ đến cái đêm tay mình bị một thanh sắt đánh gãy.
Cả người đầy vết thương, tay đầy máu.
Trước kia còn ngây thơ, luôn nghĩ nếu ngày đó không đi học thì tốt rồi.
Nhưng loại thương tổn sớm có tính toán này, làm sao có thể né tránh?
Tôi xoa bóp hai tay có chút biến dạng, cười nhìn Lâm Giai Giai lần nữa đưa ra lời giải thích.
Nhưng đã là sự thật, tất cả lời giải thích của nó đều vô hiệu
Một bộ phận cư dân mạng rất biết đối đãi lặp lại lời nó nói trong khu bình luận.
“Tay của chị gái tôi không phải do tôi làm tàn tật, không nên lại dùng chuyện này làm thương tổn chị ấy.”
“Chúng tôi là chị em ruột.”
“Trong lòng tôi vô cùng áy náy.”
“Chỉ cần nhìn lời phát biểu của những người ở tầng trên, tôi liền nghĩ đến thái độ của cô ta ngày đó, nôn, nôn, kinh chết đi được!.”
Không đến mấy phút, bình luận đã nhiều hơn mấy trăm, Lâm Giai Giai chưa từng trải qua những chuyện này khẳng định chịu không nổi, nhưng nó cũng không thể tẩy trắng mọi chuyện.
Lần thứ hai nhìn thấy Lâm Giai Giai, là ở cục cảnh sát.
Trong vòng vài ngày ra vào cục cảnh sát hai lần, có vài người còn nhớ rõ chuyện lần trước. Hơn nữa lần này, tôi có thể cảm giác được ánh mắt có chút thương hại của người bên ngoài.
Sắc mặt Lâm Giai Giai trắng bệch tiếp nhận thẩm vấn, trong lúc đó đem sai lầm đều ném lên người X.
Ba mẹ tôi cũng ở đây, giờ phút này đau lòng vô cùng.
Mẹ tôi khóc nói với tôi:
“Cũng không phải Giai Giai ra tay vì sao con không thể buông tha cho con bé?”
Trong lòng rầu rĩ, tôi đứng cách xa bà ấy
“Chúng ta đều biết nguyên nhân có phải là do nó hay không, và người báo cảnh sát cũng không phải là tôi”.
Bà ấy đưa tay kéo tôi, tôi lạnh mặt né tránh:
“Bà Lâm, bà qua giới hạn rồi.”
Tay bà ấy dừng lại, giây tiếp theo run rẩy chỉ vào tôi nói:
“Được, được, được, tôi coi như đã nuôi một con sói mắt trắng.”
“Có phải mày còn muốn người làm mẹ như tao quỳ xuống cầu xin mày, mày mới có thể buông tha em gái mày hay không?”
Hơi thở tôi như nghẹn lại, giờ tôi mới hiểu thứ mà người thân mang lại có thể là tình yêu vô bờ bến, cũng có thể là tổn thương vô tận.
Cả hai đều có thể xảy ra trong cùng một gia đình.
Cổ họng có chút chua xót, trong khoảng thời gian ngắn tôi nói không ra lời, một vị cảnh sát nhìn không nổi nói một câu bất bình:
“Không được ồn ào! Chờ kết quả, dưới tình huống không có đầy đủ chứng cứ, chúng tôi sẽ không trực tiếp bắt người.”
Bố tôi giữ chặt bà ấy, bà ấy mới yên tĩnh lại, tiếp tục lo lắng nhìn Lâm Giai Giai.