Thiên Vị

Gặp lại



11/ Gặp lại

Thật ra nó thật sự không cần lo lắng, X đến nay còn đang trốn tránh, chỉ dựa vào mấy tấm ảnh không có nói thẳng lịch sử trò chuyện, không định tội được.

Quả nhiên đúng như lời tôi nói, một lát sau Lâm Giai Giai đã được thả.

Sắc mặt nó tái nhợt được mẹ Lâm đỡ ra ngoài, một nhà ba người đề phòng nhìn tôi, giống như tôi là kẻ thù.

Nhưng khi mọi chuyện xoay chuyển, sớm hay muộn cũng sẽ đến lượt nó.

Tôi vẫn luôn theo dõi động thái của chuyện này, cho đến hai ngày sau, một tin tức xuất hiện trên hot search.

Trong video, người phụ nữ mặc váy trắng dính đất đầy máu, cánh tay vặn vẹo được nâng lên cáng, cho dù trên mặt bị che đi, tôi cũng có thể nhận ra.

Em gái ruột của tôi, Lâm Giai Giai.

“Tám giờ sáng nay, một cô gái họ Lâm bị thương nặng hôn mê được phát hiện tại một bãi rác ở vùng hẻo lánh, trên người có nhiều chỗ gãy xương, trong đó tay bị thương nghiêm trọng nhất, hiện tại nghi phạm đã bị bắt giữ.”

Trong video có thể nhìn thấy bóng dáng bố mẹ tôi, bóng lưng bọn họ sốt ruột như vậy, tôi nghĩ chắc họ đã mất cả đêm để tìm kiếm.

Lâm Giai Giai lẽ ra đã có một cuộc sống suôn sẻ, nếu như nó không có đem một quân bài tốt đánh nát bét.

Nhưng mặc dù bị thương nặng ở tay, nhưng chúng tôi khác nhau.

Cũng là ở bãi rác kia, lúc cả người tôi rét lạnh không thể chờ được người nhà, chạng vạng ngày hôm sau mới được người tốt bụng đưa đến bệnh viện, bởi vậy bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất.

Mà Lâm Giai Giai đêm khuya đã được đưa đến bệnh viện, bên cạnh có người nhà cùng.

Đáng tiếc, tốc độ không chậm, nhưng nếu như X không trút giận, tay của nó có lẽ có thể khôi phục 60%.

Lúc X bị bắt, anh ta cực kì kiêu ngạo, điên điên khùng khùng mắng.

“Lâm Giai Giai, con điếm! Mày đáng đời! Là mày gạt tao trước! Buông ông đây ra, ông đây không sai!”

Bộ mặt anh ta dữ tợn, nhưng thực chất chỉ bằng tuổi tôi thôi.

Nhưng một bước sai, vạn bước sai, cái giá phải trả ông trời đã sớm an bài.

Mấy năm trước chứng cứ anh ta hại tôi không đầy đủ, tôi vốn không hy vọng có thể đưa anh ta vào tù, nhưng lúc này đây đối diện bãi rác có camera theo dõi, cái nhà tù này anh ta chắc chắn phải vào.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi mua vé máy bay đi Pháp.

Thật ra thì từ trước đó, giáo viên đã tranh thủ cho tôi cơ hội ra nước ngoài bồi dưỡng vũ đạo, chỉ là bởi vì không nỡ xa người nhà mà vẫn chưa quyết định.

Thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, tôi ở Pháp ba năm, cui cùng cũng học được cách yêu bản thân từ người khác.

Từ nước Pháp học tập trở về, đầu tiên tôi đến cảm ơn giáo viên của mình, tiếp theo liền chạy thẳng về căn hộ, hôm nay có người xem phòng, tôi muốn bán nhà đi.

Lúc ký xong hợp đồng xuống lầu, tôi vừa vặn bắt gặp Tống Diên, trạng thái của anh ta rất kém, nhìn cũng không còn trẻ tuổi đẹp trai như trước nữa.

Anh ta nhìn thấy tôi có chút hoảng hốt, lại có chút lắp bắp:

“Vãn Vãn, em… về rồi.”

Tôi đối với cách xưng hô của anh ta cảm thấy rất khó chịu, hơi cau mày nói:

“Anh Tống, cho dù anh không gọi tôi một tiếng chị, cũng nên vạch rõ giới hạn với tôi mới đúng.”

Sau khi hoàn toàn buông bỏ, tôi không còn cảm thấy gánh nặng nữa tùy ý nói chuyện phiếm với anh ta.

Biết mình nói sai, Tống Diên nói tiếng xin lỗi, sau đó cười khổ nói:

“Anh và Giai Giai đã chia tay.”

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nghĩ đó là chuyện bình thường, tính tình của Lâm Giai Giai bây giờ chắc hẳn còn tệ hơn trước rất nhiều.

Không muốn nói nhiều với anh ta, tôi mở miệng định nói lời tạm biệt, nhưng Tống Diên lại hoảng hốt đưa ra thỉnh cầu với tôi:

“Lâm Vãn, em có thể đến gặp lại dì Lâm một lần không?”

Tôi cau mày, có chút không kiên nhẫn:

“Lúc trước tôi có nói không gặp lại.”

Anh ta cầu xin tôi:

“Gặp một lần là được, bọn họ rất nhớ em.”

Tôi đồng ý, không phải vì tôi mềm lòng mà vì tôi muốn nói rõ ràng.

Anh ta cười rất vui vẻ, trên đường đưa tôi đi, anh ta cẩn thận nói:

“Lâm Vãn, nếu năm đó anh không phụ lòng em, có thể bây giờ chúng ta đã có một đứa bé đáng yêu rồi.”

“Không có nếu như.”

Vẻ mặt tôi không chút thay đổi nói, vẻ mặt Tống Diên ảm đạm xuống.

Xe đến nơi, tôi một mình đi vào phòng, bố mẹ Lâm gia vui vẻ, nhiệt tình bảo tôi ngồi xuống, quá mức nhiệt tình tôi thật không quen.

Bọn họ không ngừng tìm kiếm đề tài, tôi liền lịch sự đáp lại.

Mẹ Lâm cảm thán một tiếng:

“Thật ra mà nói, là chúng ta không xứng đáng với con. Nếu như không phải vì chuyện đó, hiện tại con đã được chúng ta bồi dưỡng thành một nghệ sĩ dương cầm rồi.”

Tôi cười cười nói:

“Nói chính xác, nếu như không phải Lâm Giai Giai kiên trì không nổi với đàn dương cầm, năm đó cũng không tới phiên tôi học.”

Là giáo viên của tôi đã gọi tôi trở lại và dạy kèm miễn phí khi tôi bỏ lớp.

Nói một cách dễ hiểu, cũng không phải là bọn họ cho tôi đi học, tôi chẳng nợ bọn họ cái gì cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.