Thiên Vị

Hoàn



12/ Hoàn truyện

Thấy tôi tính toán rõ ràng như vậy, mẹ Lâm nhịn không được rơi lệ:

“Vãn Vãn, con thật sự không thể tha thứ cho ba mẹ sao?”

Tôi không nói một lời, biểu tình trên mặt nói rõ tất cả.

Trên mặt mẹ Lâm hiện lên vẻ không cam lòng:

“Cho dù hiện tại con phát triển tốt, con vẫn không bỏ qua được sao?”

“Tôi đã bỏ qua. Tôi chỉ không muốn dính líu đến mấy người nữa.”

Bố Lâm có chút không vui:

“Nếu đã bỏ qua rồi, còn chuyện gì mà con vẫn không muốn tha thứ cho ba mẹ?”

Hiện tại đối với bọn họ, nội tâm của tôi không hề gợn sóng.

Tôi tươi cười hào phóng, lại chậm rãi nói đến ủy khuất trước kia:

“Cho nên tôi nói, hai người cho tới bây giờ cũng không hiểu tôi, hoặc là, hai người không yêu tôi.”

Mẹ Lâm sốt ruột phản bác:

“Người làm ba mẹ sao lại không yêu con cái?”

Tôi liên tiếp hỏi:

“Hai người có biết tôi thích ăn gì nhất không? Nếu không có điện thoại nhắc nhở thì có thể nói ra ngày sinh nhật của tôi không?”

Hiện trường nhất thời im lặng, hai người nhìn nhau không nói gì, ngay cả vẻ tự tin lúc trước cũng không còn nữa.

“Nhưng Lâm Giai Giai, hai người lại nhớ rất rõ ràng.”

Tôi nhìn mẹ Lâm:

“Mẹ, nếu mẹ thực sự yêu tôi, mẹ sẽ không vạch trần vết sẹo của tôi nhiều lần. Nếu mẹ yêu tôi, mẹ sẽ cảm thấy có lỗi với tôi.”

“Nhưng mẹ không có, mẹ thậm chí cảm thấy tay tôi tàn phế là chuyện tốt, bởi vì như vậy Lâm Giai Giai sẽ có cơ hội.”

“Lúc ấy tôi xảy ra chuyện, biến mất gần hai ngày, hai người đều không tìm tôi. Hai người thật sự yêu tôi sao?”

Sau vài phút im lặng, ba mẹ Lâm đều không thể nói được lời nào để phản bác.

Tôi đứng lên, mỉm cười:

“Cứ như vậy đi, sau này không cần gặp lại nữa, chờ hai người già đi, tôi sẽ định kỳ gửi tiền vào thẻ đó.”

Lần này không ai đứng dậy ngăn cản tôi.

Tôi đẩy cửa đi ra ngoài, đi ngang qua Tống Diên rồi bắt taxi rời đi.

Thế giới bên ngoài thật tuyệt vời. Đến khi tôi tìm được một thành phố thích hợp để định cư, tôi muốn tiếp tục khám phá nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.