Sáng sớm, vừa ló mặt vào nhà, tôi bị mẹ nhìn thấy với quầng thâm mắt to đùng. Mẹ giật bắn cả mình.
“Tối qua con đi ăn trộm hả?”
Câu nói bất thình lình làm tôi sợ dựng tóc gáy. Tôi định phân bua rằng mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn thế…
“Mau vào nhà ngủ đi! Đứng ngây ra đấy làm gì, lát ăn cơm mẹ gọi.”
Mẹ tôi là thế, miệng cứng nhưng lòng mềm. Dù trách móc nhưng vẫn không quên lo cho tôi ăn ngủ đầy đủ.
Tôi lững thững lê thân về phòng, nằm vật ra giường ngủ li bì. Đến khi bị cơn đói đánh thức thì đã là buổi chiều. Trên đầu giường có một hộp cơm cùng mảnh giấy nhỏ: “Tỉnh dậy thì ăn cơm đi. Mẹ đi đánh mạt chược, đừng làm phiền.”
Đọc xong, tôi chỉ biết thở dài. Thật sự không biết mình có phải con ruột của mẹ không nữa.
Ngồi dậy, cố ăn vài miếng cơm, nhưng chẳng thấy ngon lành gì. Huyệt thái dương nhói đau, cả người nóng hừng hực.
Xong đời rồi!
Lôi nhiệt kế ra đo, đúng như dự đoán, tôi bị sốt. Tôi ngồi thừ ra vài giây, rồi vội lấy điện thoại tìm kiếm xem có ai gặp tình trạng tương tự mình không.
Không có!
Duy nhất một câu trả lời bảo rằng căng thẳng quá độ có thể làm giảm sức đề kháng, dẫn đến sốt.
Nhớ lại những chuyện hoang đường tối qua, tôi vừa buồn cười vừa muốn tự tát mình.
Lấy túi đá chườm trán, tôi tranh thủ mở nhóm lớp đọc tin nhắn. Ngay lập tức, một tin nhắn đập vào mắt: “Nguyễn Nguyễn, tối qua cậu và anh trai tớ… thành công chứ?”
Đọc xong, tóc gáy tôi dựng đứng. Hoảng loạn, tôi lập tức nhắn riêng cho Tống Vãn – kẻ đã gửi tin.
“Tống Vãn! Cậu vừa gửi cái gì vào nhóm đấy, thu hồi ngay!”
“Hả? Hình như không thu hồi được.”
“Son Dior mới mua, tớ tặng cậu!”
“Thực sự không thể thu hồi…”
“Album Thiên Tỷ có chữ ký!”
“Được, thu hồi rồi!”
Tôi: …
Dù tin nhắn đã được thu hồi, nhưng tôi vẫn nơm nớp lo, ngồi nhìn chăm chăm vào nhóm lớp nửa tiếng. Đến khi chắc chắn không ai nghi ngờ, tôi mới dám bỏ điện thoại xuống.
Nằm trên giường, tôi nhớ lại chuyện hoang đường hôm qua mà chỉ muốn đập đầu vào tường.
Tống Vãn là bạn cùng bàn kiêm bạn thân thời cấp ba của tôi. Cô ấy có một thú vui kỳ lạ là gán ghép tôi với anh trai cô ấy – Tống Dã. Ngày đó, chuyện tôi thầm thích Tống Dã bị cả trường biết cũng là nhờ cô ấy.
Tống Dã là anh trai sinh đôi của Tống Vãn, đồng thời là lớp trưởng lớp tôi. Đẹp trai, học giỏi, anh ấy từng là hot boy của trường, nhận thư tình mỏi cả tay. Thế mà Tống Vãn lại thích trộm thư tình gửi cho anh trai rồi kéo tôi cùng xé.
“Chúng ta làm vậy, anh cậu có giận không?” Tôi lo lắng.
“Không đâu, anh ấy phải cảm ơn chúng ta vì đã giúp giải quyết rắc rối lớn!”
Kết quả?
Cảnh tôi xé thư tình bị chụp lại, đăng thẳng lên diễn đàn trường với tiêu đề: “Nữ sinh nào đó mê mẩn hot boy trường, nhưng không được đáp lại nên điên cuồng xé thư tình.”
Tống Vãn còn mặt dày bảo tôi nên cảm ơn cô ấy, vì ít nhất anh trai cô ấy đã chú ý đến tôi.
Đúng là từ đó Tống Dã có chú ý thật, nhưng mỗi lần thấy tôi là anh ấy quay ngoắt đi hướng khác. Trong lớp, dù bàn tôi ngay gần, anh ấy cũng phải vòng nửa lớp mới về chỗ.
Với anh ấy, tôi chắc là một đứa con gái biến thái.
Vậy mà tôi vẫn thích anh ấy suốt mấy năm, dù chẳng dám đến gần. Sau tốt nghiệp, chúng tôi không liên lạc gì nhiều.
Nếu không phải lần họp lớp vừa rồi tôi lỡ uống chút rượu, lại bị Tống Vãn xúi giục “chinh phục” anh trai cô ấy, thì đã chẳng có chuyện xảy ra.
Rượu là kẻ thù của nhân loại!
Nghĩ đến đây, tôi mệt mỏi tắt điện thoại đi ngủ. Chưa ngủ được bao lâu thì bị cuộc gọi của Tống Vãn đánh thức.
“Gì đấy?” Tôi bực bội.
“Mở cửa.”
Tôi: ?
“Nhanh lên, mở cửa!”
Tôi tỉnh cả ngủ, lồm cồm bò dậy mở cửa.
Nhìn thấy tôi, Tống Vãn nhíu mày: “Cậu ra nông nỗi này còn bảo không có gì với anh tớ?”
Dù chột dạ, tôi vẫn cố cứng miệng: “Tối qua tớ về rồi mà. Xa nhau cả cây số, làm được gì chứ?”
“Cũng đúng, cậu chỉ đưa anh tớ về khách sạn vài chục phút. Tớ tin anh tớ không yếu như vậy.”
Tôi: … Trong lòng tôi thầm nhủ: “Anh cậu không chỉ yếu như vậy, mà còn yếu hơn cả vậy nữa.”