“Sao cậu về rồi? Không phải cậu đang đi du lịch sao?” Tôi hấp tấp chuyển chủ đề, cố giấu đi sự bối rối.
“Đừng nhắc nữa, anh tớ bị cảm nặng, sốt cao. Tớ quyết định về chăm anh ấy luôn.”
“Sốt á?” Tôi không nhịn được, giọng cao vút lên như chim họa mi bị giật mình.
Chưa kịp hối hận, tôi đã bị ánh mắt đầy nghi ngờ của Tống Vãn bắn tới: “Cậu kích động cái gì? Sao mặt cậu đỏ thế kia?”
“Ngủ đắp chăn cả ngày, mặt đỏ là chuyện bình thường, cậu đừng có động tay động chân!”
Tôi hất tay cô ấy ra, không để cô ấy sờ lên mặt mình, sợ lộ tẩy rằng tôi cũng đang sốt.
“Cậu đánh tớ làm gì!” Tống Vãn giận dỗi thu tay về.
“Anh trai cậu ốm thế, cậu không về chăm mà chạy tới đây làm gì?” Tôi quát lại, kiểu quát lộn xộn đầy thân thiện vốn là cách giao tiếp giữa tôi và cô ấy.
“Đúng là đồ quạ đen! Anh ấy còn bảo tớ mang dây chuyền đến trả cậu, đúng là không có việc gì làm mà!”
Cô ấy nhét một túi nhỏ vào tay tôi rồi hùng hổ đóng sầm cửa bỏ đi, để lại tôi đứng ngơ ngác nhìn theo. Lúc này, tôi mới nhận ra cổ mình trống trơn.
Dây chuyền của tôi! Rơi từ lúc nào không biết. May mà Tống Vãn không nghi ngờ gì.
Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy không đúng. Làm sao Tống Dã biết sợi dây chuyền này là của tôi?
Đây là lần đầu tôi đeo sợi dây chuyền này, mua riêng để ra dáng con gái một chút trong buổi họp lớp. Theo lý, đây cũng phải là lần đầu tiên anh ấy thấy nó.
Vậy chỉ có hai khả năng: hoặc là trong buổi họp lớp, anh ấy chăm chú nhìn tôi, hoặc… lúc đó anh ấy không hề say!
Không say?
Tôi giật mình, ngồi bật dậy.
Nếu không say, thì chẳng phải anh ấy đã tỉnh táo chứng kiến cảnh tôi lóng ngóng cởi áo, tháo thắt lưng cho anh ấy, lại còn nghe hết mấy câu nói linh tinh của tôi sao?
“Anh, anh đẹp trai quá đi, em chỉ hôn một cái thôi, anh sẽ không giận chứ?”
“Em chỉ sờ một chút thôi, anh sẽ không để ý chứ?”
“Anh nóng quá, em giúp anh cởi áo là đang làm việc tốt, đúng không?”
…
Trời ạ! Tất cả những câu vớ vẩn đó, chẳng lẽ đều lọt vào tai anh ấy?
Giết tôi đi!
Tôi nằm nhà kiểm điểm suốt ba ngày, cuối cùng đưa ra quyết định vô cùng trưởng thành: quên hết những gì đã xảy ra!
Nhưng chưa kịp áp dụng, Tống Vãn đã gọi điện:
“Tô Nguyễn! Tối nay qua nhà tớ ăn cơm!”
“Dạo này tớ giảm cân…” Tôi từ chối khéo, thực chất là sợ đụng mặt Tống Dã.
“Giảm cân cái đầu cậu! Hôm nay sinh nhật tớ!”
“Sinh nhật cậu là ngày mẹ cậu chịu khổ, cậu còn mặt mũi ăn mừng à?” Tôi vẫn cố giãy giụa.
“Anh tớ không ở nhà. Anh ấy đến chỗ giảng viên hướng dẫn rồi.”
“A? Thật không? Vậy cậu muốn quà gì? À, tớ thích đầu thỏ, chân gà rút xương, với món thịt ba chỉ xào giá mẹ cậu nấu…”
“Được! Mau lăn đến đây!”
“Tuân lệnh!”
Tôi phi như bay vào phòng tắm, tắm rửa nhanh gọn, sấy tóc, trang điểm nhẹ nhàng rồi tùy tiện mua một món quà trước khi đến nhà cô ấy.
Vừa đến nơi, mở cửa ra đã thấy phòng khách đông nghịt người.
“Bạn cậu đông thật!” Tôi nghi hoặc. “Mà tớ chẳng quen ai cả…”
“Cậu mà quen thì lạ đấy, toàn bạn thời đại học của anh tớ.”
Tôi: ???
“Ý cậu là sao? Không phải anh ấy đi rồi à?”
“Đi, nhưng vừa nãy anh ấy về, còn dẫn theo đám bạn này.”
Cảm giác bị phản bội không thể nào tả nổi. Tôi nhét quà vào tay cô ấy rồi định chuồn.
Nhưng chưa kịp xoay người thì mẹ cô ấy đã xuất hiện.
“Nguyễn Nguyễn đến rồi à, vào ngồi đi con. Vãn Vãn, con chắn ở cửa làm gì thế?”
“Chào dì! À… thật ra hôm nay nhà cháu có khách, có lẽ cháu…”
“Vừa nãy dì gặp mẹ con ở chợ, mời qua ăn cơm mà bà ấy bảo bận đi đánh mạt chược rồi.”
Tôi: … Mẹ tôi đúng là người không bao giờ làm tôi thất vọng.
“À, có lẽ cháu nhớ nhầm…” Tôi đành cười gượng.
Lúc ăn cơm, Tống Dã và bạn bè của anh ấy từ trên lầu đi xuống. Tôi cúi đầu ăn như thể nếu ngẩng lên, ánh mắt ai đó sẽ làm tôi đông cứng.
“Nguyễn Nguyễn, không phải cậu quên quà sinh nhật cho anh tớ đấy chứ?” Tống Vãn nhỏ giọng hỏi.
Tôi: !!!
Chưa kịp phản ứng, cô ấy đã cầm món quà tôi tặng cô ấy, nháy mắt nói lớn:
“Anh, đây là quà của Tô Nguyễn! Cậu ấy ngại tặng nên nhờ em đưa.”
Tôi muốn bay lên trời ngay lúc đó.
Tống Dã nhìn tôi, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Rồi dưới sự thúc giục của mọi người, anh ấy mở quà.
Tôi muốn hét lên: Đừng!
Nhưng đã quá muộn. Biểu cảm của anh ấy thay đổi vi diệu, ánh mắt nhìn tôi như muốn hỏi: Cái này là ý gì đây?
Trong đó là… một bộ đồ lót ren đỏ.
Không gian chìm vào im lặng.
Cuối cùng, anh ấy chỉ nhẹ giọng nói: “Ăn cơm đi.”
Rồi đứng dậy, bình thản mang quà lên phòng.
Tôi: Chết đi được không?