Thịt Xong Rồi Chạy

Chương 14



Chương 14:

“Anh làm cái gì vậy!” Tôi bực bội kêu lên.

“Đừng theo em gái anh rồi học mấy thói xấu của nó.” Anh ấy nhìn tôi đầy nghiêm túc.

“Tại sao chứ?” Tôi nhíu mày hỏi ngược lại.

Anh ấy thở dài, ánh mắt tràn đầy bất lực. “Học hư rồi, anh không quản nổi.”

Ai cần anh ấy quản chứ. Tôi không nhịn được lẩm bẩm trong đầu.

Sau đó, anh ấy không thèm ăn sáng, kéo tôi ra ngoài ngay lập tức. Lý do? Vì cậu bạn trai kia gọi tôi một tiếng “chị” đầy ngượng ngùng.

“Con nít con nôi, chẳng có gì thú vị, em đừng để ý,” anh ấy nói.

“Đó là bạn trai của em gái anh đấy,” tôi bật cười, ánh mắt đầy ý trêu chọc.

“Sao? Em cũng muốn tìm một đứa nhỏ tuổi hơn à?” Anh ấy dừng lại, nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt thoáng vẻ nghiêm nghị.

“Cũng không phải không thể,” tôi cố tình chọc anh ấy.

Quả nhiên, sắc mặt anh ấy thay đổi ngay lập tức, bực bội đi qua đi lại mấy vòng rồi đột ngột cúi xuống nhìn tôi.

“Vậy anh thì sao? Em xem anh được không? Dù sao trên căn cước công dân anh cũng nhỏ hơn em,” anh ấy nghiêm túc nói.

Tôi bật cười, suýt nữa thì phun nước ra tại chỗ.

“Không được đâu,” tôi cười cợt đáp. “Cậu ta gọi em là chị rồi.”

“Em!” Anh ấy tức giận, rồi đột ngột cúi xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa giận vừa bất lực. Giọng anh ấy nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu: “Chị.”

Tôi giả vờ nghe không rõ. “Anh nói cái gì cơ? Lớn tiếng lên xem nào.”

“Anh nói…” Chưa dứt lời, anh ấy bất ngờ vươn tay bóp má tôi, giọng bực bội: “Em đúng là đáng ăn đòn.”

Rồi không để tôi kịp phản ứng, anh ấy cúi xuống, nụ hôn mãnh liệt như trút hết nỗi bực dọc, khiến tôi vừa nghẹt thở vừa ngượng ngùng.

Khi tôi cố giãy dụa xin tha, anh ấy mới buông ra, ánh mắt dịu dàng đến lạ. Đầu anh ấy tựa nhẹ lên trán tôi, giọng trầm khàn:

“Nguyễn Nguyễn.”

“Vâng,” tôi đáp lại, cảm nhận từng nhịp thở của anh ấy, cả thế giới bỗng chốc trở nên thật dịu dàng.

“Chờ tốt nghiệp rồi kết hôn với anh nhé,” anh ấy nói, giọng đầy nghiêm túc.

Câu nói bất ngờ khiến tôi sững người trong một giây. Ban đầu tôi còn định giữ ý một chút, nhưng nghĩ lại, tôi vốn không phải kiểu người thích vòng vo.

“Chờ anh 22 tuổi, chúng ta đi đăng ký kết hôn,” tôi thẳng thắn nói.

Anh ấy cũng hơi bất ngờ. Sau đó, như nhớ ra gì đó, anh ấy nghiêm túc nói thêm: “Nhưng anh chỉ mua được chiếc nhẫn hai vạn thôi. Em có chê không?”

Tôi nhíu mày. “Anh lấy đâu ra tiền?”

“Tiền thưởng cuộc thi lần trước. Lần này anh vốn định đưa cho em.”

Tôi sững sờ. Hóa ra, anh ấy tham gia cuộc thi là vì tôi. Bao nhiêu ghen tuông bóng gió trước đó tôi dành cho anh ấy giờ đều hóa thành nỗi xấu hổ.

“Không cần nhẫn đâu. Đi xem concert đi,” tôi cười nói. “Em không ngại đâu mà.”

Anh ấy mỉm cười, ghé sát vào tai tôi: “Có em là đủ rồi. Mạng anh là của em, sau này muốn làm gì thì làm.”

“Không dám đâu.” Tôi đỏ mặt, chạy biến.

Phía sau, anh ấy bật cười lớn: “Em phải chịu trách nhiệm đó!”

Phiên ngoại:

Ngày hôm ấy, Tống Dã gọi điện bảo sẽ lái xe đến đón tôi. Lúc lên xe, tôi còn tưởng rằng sẽ được đi đâu chơi lãng mạn. Nhưng anh ấy lại lái thẳng đến… cục dân chính.

Tôi bàng hoàng nhìn anh ấy. “Chúng ta đến đây làm gì?”

“Đăng ký kết hôn,” anh ấy trả lời tỉnh bơ, giọng điệu như thể đây là điều hiển nhiên nhất thế giới.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì mọi thủ tục đã xong trong vòng năm phút. Lúc đứng tuyên thệ, mẹ tôi và mẹ anh ấy cầm điện thoại quay phim, vừa chụp lia lịa vừa thảo luận thực đơn bữa tối.

Tôi ngơ ngác, không biết nên khóc hay cười.

Về đến nhà, hóa ra anh ấy đã sắp xếp một buổi tiệc nhỏ với gia đình và bạn bè. Đón tiếp cả ngày trời khiến tôi mệt rã rời. Tối đến, vừa đặt lưng xuống giường, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Mệt rồi à?” Anh ấy bước tới, nắm tay tôi.

“Ừm,” tôi mệt mỏi đáp, nhưng trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc.

Anh ấy bật cười, cúi xuống sát tai tôi: “Để anh… hầu hạ em.”

“Anh nghĩ đi đâu vậy?” Tôi đỏ mặt, đẩy anh ấy ra.

Nhưng anh ấy chỉ cười, đôi mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. “Chỉ là… cứ nhìn thấy em, anh lại muốn cười. Nguyễn Nguyễn, anh yêu em.”

Trái tim tôi mềm nhũn. Đúng vậy, đây chính là người đàn ông tôi yêu nhất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.