Chờ tôi cúp máy, tin nhắn WeChat của anh lại tới.
“Anh có thể đến tìm em không? Bạn gái của anh.”
Tôi vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, hình như tối nay mẹ tôi không ra ngoài đánh bài.
“Không tiện.” Tôi trả lời anh ấy.
Một lúc sau, anh ấy lại nhắn tin, “Vậy anh đứng dưới cửa sổ nhìn em một chút thôi.”
“Có gì đẹp mà nhìn?” Tôi cạn lời.
“Không nhìn không ngủ được.”
Thôi được rồi.
“Để em đi tìm anh.” Gửi xong, tôi vội vàng lau khô tóc, thay quần áo ra ngoài.
Kết quả tôi mới vừa chạy xuống lầu đã bị một bàn tay to lớn kéo vào lòng.
Tôi còn tưởng mình gặp phải kẻ xấu, định kêu cứu thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ấy.
Mấy ngày không gặp, vừa nhìn thấy anh ấy, tim tôi đã đập rộn lên.
“Không phải đã nói để em đi tìm anh ư?”
“Không đợi được.” Nói xong, anh ấy liền giữ chặt đầu tôi hôn xuống.
Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi như bị anh ấy lấp đầy, đầu óc toàn màu hồng.
Bên ngoài đột nhiên mưa to, chúng tôi cứ thế trốn trong hành lang ôm hôn.
Thật muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Hôn đến cuối cùng, giọng anh ấy khàn đặc, ánh mắt mê ly nhìn tôi, “Đến nhà anh trú mưa nhé? Tối nay nhà anh chỉ có mình anh thôi.”
Tim tôi đập càng nhanh hơn, cúi đầu xuống nói nhỏ một tiếng, “Được.”
Thế là hai chúng tôi vội vàng đến nhà anh ấy.
Chuyện sau đó cứ thế xảy ra.
Tôi cứ như vậy nằm trong phòng anh ấy, nhìn những bóng đèn led trên trần nhà, đếm mãi cũng không hết.
Anh ấy không nhịn được nhỏ giọng hỏi tôi: “Muốn anh tắt đèn không?”
“Tắt đèn là có thể ngủ ư?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Anh ấy dừng lại một chút, không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên môi tôi, “Nghe nói em thích anh rất nhiều năm rồi.”
“Rồi sao?” Tôi uể oải.
“Anh xin lỗi vì đã lạnh nhạt với em nhiều năm như vậy.” Anh ấy cười dịu dàng, “Anh phải bù đắp cho em.”
Tôi thật muốn thân thiết truyền cho anh ấy một chữ: “Cút!”
Kêu anh bù đắp chứ không phải kêu anh tự thể nghiệm!
Chỉ là tôi còn chưa kịp nói ra chữ đó đã có người mắng trước.
“Cút!”
Tôi và Tống Dã đều giật mình.
“Vãn Vãn, người ta muốn ngủ với em.” Là giọng của một nam sinh.
Người mắng là Tống Vãn.
Tôi lập tức nhìn Tống Dã, “Không phải anh nói nhà anh chỉ có mình anh sao?”
“Em gái anh nói ra ngoài với bạn, không về.” Tống Dã nhíu mày nhìn ra ngoài. Tôi cũng ngớ người, hình như tôi chưa từng nghe Tống Vãn nói cô ấy có bạn trai.
“Anh bạn nhỏ, con trai con gái không thể ngủ chung được, sẽ xảy ra án mạng đấy.” Tống Vãn ra sức khuyên nhủ cậu bạn kia.
“Chị, em thành niên rồi, chị có muốn xem căn cước của em không?”
Tôi mới nghe đến đây đột nhiên không nghe được cái gì nữa. Lúc này tôi mới phát hiện Tống Dã đã bịt tai tôi lại.
“Em gái anh ghê thật, còn hơn cả anh.” Tôi buột miệng cảm thán, kết quả vừa nhìn lại đã thấy ánh mắt anh ấy thay đổi.
Anh ấy đưa tay tắt đèn, “Vậy em đừng khóc.”
Tôi: …
Đó là một đêm không ngủ…
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cảnh tượng có chút… đặc sắc.
“Tình huống gì đây?” Tống Vãn buồn cười khi nhìn thấy tôi bước ra từ trong phòng Tống Dã.
“Gọi chị dâu, còn tình huống gì nữa.” Tôi che đi cặp mắt đang ngó nghiêng khắp nơi của cô nàng.
“Chị dâu, tối qua ngủ không ngon ư?” Cô ấy liếc mắt nhìn vào phòng, “Anh em còn sống không?”
Tôi cũng liếc mắt nhìn vào phòng cô ấy, “Cậu em kia còn sống không?”
“Cậu…” Tống Vãn lập tức nghẹn lời, “Cậu nghe thấy rồi?”
“Tớ chẳng nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng một chàng trai khóc lóc thảm thiết.”
Tôi giơ ngón tay cái lên, “Cậu ra tay ghê thật đấy.”
“Im miệng.” Hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt Tống Vãn đỏ như tôm luộc.
“Cho nên… tại sao chúng ta phải tổn thương lẫn nhau làm gì?” Nói xong, cả hai chúng tôi đều cười.
Đang lúc chúng tôi đang cười hả hê, đột nhiên có người xuất hiện phía sau.
“Em tránh xa cô ấy ra, đừng làm hư cô ấy.” Người nói là Tống Dã.
Rõ ràng câu này là đang nói với Tống Vãn.
“Anh… Cô ấy….” Tống Vãn nghẹn lời.
Tôi không nhịn được cười.
Kết quả Tống Dã kéo tôi vào phòng.