Tôi ngẩng đầu, lập tức thấy được Tống Dã hung dữ nhìn chằm chằm tôi. Tôi đáp lại anh bằng vẻ mặt vô tội.
Anh ấy cắn môi liếc tôi một cái, hiển nhiên là không tin: “Vậy cháu đi trước.”
Nói xong anh ấy cầm áo khoác lên rời đi.
Tôi ngây ra tại chỗ.
Anh ấy liếc tôi như thế là có ý gì? Tức giận sao?
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tôi chọc chọc bà: “Tự dưng mẹ nhắc tới chuyện xem mắt ngay trước mặt anh ấy làm gì, quá lúng túng, tối thiểu cũng phải chờ anh ấy đi đã chứ…”
Mẹ tôi nghiêng người, xác định Tống Dã đã ra ngoài đóng cửa rồi, bà mới nhỏ giọng:
“Con sao hiểu? Đàn ông không thể nuông chiều được, con phải làm như vậy mới có thể khiến bọn họ cảm thấy căng thẳng.”
“Ôi mẹ, mẹ lắm chiêu thật, thả dây dài tới mức con cá tha cả cần câu đi rồi.”
Trong lòng tôi còn đang bối rối, không biết có nên giải thích với anh ấy rằng mẹ tôi đang nói dối lừa gạt anh ấy không.
“Bình thường con thông minh như vậy, sao vừa yêu đương vào đã ngu thế.”
Mẹ tôi hít sâu một hơi: “Con thích Tống Dã cỡ nào, mấy năm nay mẹ đều thấy rõ, mẹ thấy nó cũng thích con, con nên nhân cơ hội này mà bắt lấy nó đi, cứ lề mề cái gì không biết.”
Cuối cùng tôi cũng biết gan cọp của mình được di truyền từ ai, rõ là từ mẹ tôi.
Nếu bà biết tôi đã sớm đẩy ngã Tống Dã, không biết bà có dựng thẳng ngón tay cái lên khen ngợi tôi không.
Tiếp sau đó, dưới sự chỉ thị của mẹ, mỗi lần anh ấy gửi tin nhắn Wechat cho tôi tôi đều chỉ đáp lại một chữ.
Anh ấy nói muốn hẹn tôi ra ngoài, tôi lại tìm lý do bảo không ra được.
Quan trọng nhất là, mỗi đêm tôi đều phải gửi cho anh ấy một tin nhắn hỏi anh ấy đang làm gì, sau đó chờ anh ấy đáp lại tôi sẽ biến mất.
Mẹ tôi gọi chiêu này là lạt mềm buộc chặt.
Kết quả là, tôi ở nhà đợi tới sắp mốc meo, cuối cùng cũng có một ngày anh ấy không nhịn được hỏi tôi:
“Rốt cuộc em đang nói chuyện với bao nhiêu người một lúc vậy?”
“Chỉ có anh.”
“Chỉ có anh?” Anh ấy ngừng một lát: “Anh gọi điện thoại cho Cố Vũ, điện thoại của cậu ta vẫn luôn bận, em còn dám nói…”
Tôi: ???
Trời đất chứng dám, tôi chỉ nói chuyện với một mình anh ấy thật. Vì khắc chế bản thân, sau khi nhắn lại một tin xong tôi lập tức chơi một ván game, làm gì có thời gian nói chuyện với ai.
Chờ đã… Anh ấy gọi điện thoại cho Cố Vũ chỉ vì muốn xác định có phải tôi đang nói chuyện với Cố Vũ không?
Ha ha ha… Không chịu nổi, tôi ngã xuống giường, cười tới không thở nổi.
Một người vốn là mỹ nam lạnh lùng, nay lại khóc chít chít hỏi tôi đang nói chuyện với người đàn ông nào.
Chỉ nghĩ tới hình tượng này thôi tôi đã cảm thấy anh ấy thật… đáng yêu.
“Em đi tắm, không thấy tin nhắn.” Tôi quyết định không trêu chọc anh ấy nữa, sau đó anh ấy gọi ngay qua.
“Alo…”
“Ừm, em đang tắm thật, anh nghe đi.” Tôi xả nước cho anh ấy nghe.
“Em…” Anh ấy hơi dừng một chút: “Đáp án của em là gì?”
“Đáp án gì cơ?” Tôi cố ý giả ngu.
“Em nói xem còn có thể là đáp án gì nữa?” Anh ấy nhỏ giọng gầm nhẹ.
“Em không hiểu.” Tôi tiếp tục giả vờ.
“Tô Nguyễn, em… giỏi lắm!” Anh ấy hung hăng, hệt như muốn nổi giận.
Tôi còn tưởng anh ấy sẽ ngắt máy, đột nhiên anh ấy lại dịu giọng, thở dài một hơi: “Coi như anh thua em.”
Tôi cười nghiêng ngả, “Ai bảo anh thua đâu.”
“Anh tự nguyện, được chưa!” Anh ấy cáu kỉnh như một chú mèo con đang tức giận.
“A…”
“Bị em hôn, bị em ôm, bị em… đều là anh tự nguyện, anh bị em hành hạ đến mức ngày nào cũng không ngủ được, em hài lòng rồi chứ?”
Anh trút hết nỗi lòng, sau đó nhỏ giọng hỏi, “Có thể làm bạn gái anh không?”
“A?” Tôi dừng lại một chút, “Em còn nhỏ mà, anh đừng nói mấy chuyện đó.”
“Em…” Đột nhiên anh ngừng một chút, nhẹ giọng nói, “Không nhỏ.”
Chờ tôi phản ứng lại…
Đồ lưu manh!
“Tống Dã, anh như thế này em gái anh có biết không?” Dằm khăm như tôi vậy mà lại không thắng được anh, có chút ấm ức.
“Sao chuyện gì em cũng nói với nó vậy?” Anh có chút bất đắc dĩ, “Chuyện đó chỉ có thể để chúng ta nói với nhau thôi.”
“Ai thèm nói với anh, em cúp máy đây.” Tôi bị anh trêu chọc đến mức mặt đỏ bừng.