Thịt Xong Rồi Chạy

Chương 11



Chương 11:

Mới vừa mơ tới đây, tôi đã kích động bừng tỉnh.

Tôi mới vừa tỉnh dậy đã nghĩ ngay tới chuyện đêm qua. Tôi vội vàng xuống giường tìm người, nhưng nào còn bóng dáng ai nữa?

Xong đời, cầu trời cho anh ấy đừng đi linh tinh để bị mẹ tôi phát hiện.

Kết quả khi tôi chạy ra khỏi phòng đã thấy anh ấy với mẹ tôi đang ăn sáng trong phòng ăn.

Ôi trời ơi…

Thế là chuyện tôi dẫn đàn ông về nhà qua đêm đã bại lộ rồi ư?

Mẹ tôi kêu tôi qua ngồi.

Tôi thấp thỏm nhìn bà rồi lại nhìn anh ấy, không ngờ anh ấy có thể bình tĩnh tới vậy…

“Tối hôm qua con thức khuya? Gọi con mãi mà con không chịu dậy.”

Tôi mới vừa ngồi xuống, mẹ tôi đã trừng mắt liếc tôi.

A?

“Con sai rồi.” Không chờ mẹ tôi nổi giận, tôi đã ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm.

Mẹ tôi nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, sau đó tôi lại nhìn thấy anh ấy cúi đầu nghẹn cười.

“Sao hôm nay ngoan quá vậy?” Mẹ tôi nhỏ giọng thì thầm, sau đó bà bỗng nghĩ tới chuyện gì, kề sát vào tai tôi, tôi sợ tới mức nhắm tịt mắt lại.

“Mẹ hiểu rồi, con đang giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Tống Dã đúng không?” Dừng lại một chút, bà ấy lại nói tiếp:

“Người ta đã tới hơn một tiếng đồng hồ rồi con mới dậy, không ngờ con còn có ngày được người khác chờ đợi như thế, đúng là có cao nhân chỉ điểm, tiếp tục đi.”

Tôi: !!!

Cái gì gọi là anh ấy đã tới đây hơn một giờ?

Rõ ràng anh ấy đã tới đây hơn mười giờ rồi có được không…

“Khụ…” Tôi ho nhẹ một tiếng, hỏi với giọng thăm dò: “Anh tìm em có việc gì ư?”

Anh ấy cười trầm thấp rồi lại nghiêm túc nói: “Đồ của anh bị rớt mất, em có nhìn thấy không?”

Mẹ tôi lộ ra vẻ mặt khó hiểu, mà tôi thì sợ tới độ vội vàng bịt chặt cái miệng bắt đầu nói linh tinh của anh:

“Có thể là có… Hôm qua em có cầm một bộ quần áo trên xe, không biết có phải đã cầm nhầm quần áo của anh không…”

Nói xong tôi lại vọt nhanh vào trong phòng mình.

Tên đàn ông thúi, quần áo của anh ấy nằm ở chỗ nào vậy?

Tôi lật tung khắp nơi, lật tới đầu đầy mồ hôi, tìm thế nào cũng không thấy đồ của anh ấy. Không biết lúc ra ngoài phải giải thích sao với mẹ đây…

Đúng lúc này, có thứ gì ấm áp kề sát vào lưng tôi. Tôi quay người lại, thấy anh ấy đang cúi đầu nhìn tôi cười.

Tôi sợ tới mức đứng bật dậy, chạy vội qua đóng cửa, còn khóa trái lại.

“Anh, anh muốn làm cái gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi vừa nói vừa chỉ chỉ ngoài cửa.

Anh ấy miễn cưỡng tựa vào bàn sách của tôi: “Anh ra ngoài chạy bộ sáng sớm, khi quay về có mang bữa sáng cho em, mẹ em mở cửa cho anh.”

Thì ra là thế! Tôi vỗ vỗ trái tim đang đập thình thịch của mình.

Khó trách mẹ lại tưởng anh ấy mới sáng sớm đã tới tìm tôi.

Coi như anh cũng thông minh.

“Đi thì đi luôn đi, anh còn quay về làm gì?” Tôi oán trách anh.

Anh nhìn tôi không nói gì.

“Anh đi ra ngoài trước đi, chỉ có hai chúng ta ở riêng trong phòng lâu như vậy cũng không tốt.” Tôi vội vàng mở cửa đẩy anh ra ngoài.

Anh vẫn chỉ im lặng nhìn tôi.

Người này cứ nhìn tôi thế làm gì?

“Có phải em quên mất chuyện gì rồi không?” Cuối cùng anh cũng không nhịn được, cúi đầu chặn ở cửa phòng không chịu ra ngoài.

Quên chuyện gì? Tôi vắt hết óc suy nghĩ vẫn không thể nghĩ thông.

Lẽ nào… anh ấy muốn tôi hôn anh ấy?

Đáng chết, anh ấy dính người tới thế ư?

Mà thôi!

Tôi kéo áo anh, nhón chân lên, vừa định hon anh…

“Nguyễn Nguyễn…”

Là mẹ tôi!!

Tôi dùng tốc độ ánh sáng đẩy mạnh anh ra, sau đó cúi đầu vờ như đang tìm đồ.

“Dì cả con hỏi con, chàng trai dì ấy giới thiệu cho con hôm qua…”

“Tống Dã, cháu còn chưa về ư?”

“Vâng, chút nữa cháu sẽ đi.” Có lẽ Tống Dã cũng không thể lường được mẹ tôi lại giục anh về, hơi ngây ngốc.

“Ai da, dì cũng muốn giữ cháu ở lại ăn cơm, nhưng sợ là trưa nay trong nhà có khách, chính là đối tượng dì cả con bé giới thiệu cho con bé hôm qua, cho nên…”

Mẹ mời Cố Vũ tới nhà ăn cơm bao giờ vậy? Mẹ đang diễn trò gì thế?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.