Thịt Xong Rồi Chạy

Chương 10



Chương 10:

“Không có… đâu?” Tôi ấp úng, chưa kịp hiểu anh đang muốn nói gì.

“Không có?” Tống Dã nhíu mày, giọng đầy châm biếm: “Thời phổ thông, em mượn vở bài tập của anh để chép, đã hứa sẽ đưa cơm cho anh một tuần, cuối cùng chỉ đưa được hai ngày.”

Tôi ngây người.

“Người ta gấp hạc giấy, em nói sẽ gấp 999 con cho anh, kết quả chỉ gấp đúng 9 con.”

“Em bảo sẽ cố gắng thi vào cùng trường đại học với anh, nhưng đến lúc điền nguyện vọng, chỉ vì nghe người ta khen trường kia nhiều trai đẹp, em liền đổi ý…”

Anh liếc nhìn tôi, ánh mắt như muốn khắc tội: “Tô Nguyễn, em vốn là người như vậy.”

Tôi nghẹn lời, không nghĩ anh nhớ dai đến thế.

“Đối với thứ gì em cũng không nhiệt tình quá ba phút. Với anh cũng thế?”

“Em không có!” Tôi lắc đầu, lí nhí: “Với anh, không chỉ có ba phút…”

Rõ ràng anh ấy từng lạnh nhạt với tôi, sao giờ lại quay sang trách tôi trước?

“Hôn cũng hôn rồi, xem cũng xem rồi, chuyện nên làm hay không nên làm cũng làm hết, vậy mà em vẫn đi xem mắt. Anh là cái gì trong mắt em?”

Tôi chết sững. Hóa ra anh ấy ghen!

“Mẹ em dùng tiền tiêu vặt để uy hiếp, anh nghĩ sao?” Tôi vội giải thích.

“Em thiếu tiền đến vậy à?”

Tôi hơi chột dạ. Tiền tiêu vặt của tôi đều là mẹ tôi cho, làm gì mà chẳng thiếu!

Anh im lặng một hồi. Tôi tưởng anh đã ngủ thì đột nhiên điện thoại báo tin nhắn QQ.

Là anh ấy.

Từng tin nhắn bao lì xì liên tục được gửi đến.

Tống Dã, anh quá nhanh nhẹn rồi đấy!

Tôi định không nhận, nhưng ngón tay lại không chịu nghe lời, liên tục ấn vào nhận từng cái.

Khi đến bao lì xì cuối cùng, tôi mới nhận ra mỗi bao lì xì đều kèm một chữ.

Gộp lại thành:

“Làm – bạn – gái – của – anh – được – không?”

Tôi sững người, trái tim đập loạn nhịp.

“Bao lì xì cũng nhận rồi, đáp án thì sao?” Giọng anh vang lên, kéo tôi trở lại thực tại.

Đáp án? Chắc chắn là đồng ý rồi!

Nhưng vì quá xúc động, tôi không thể nói nên lời. Chỉ nhớ lại bao năm thầm thích anh, giờ nhìn lại những bao lì xì trong tay, tôi không ngăn được nước mắt chực trào.

“Đáp án đâu?” Anh kiên nhẫn hỏi lần nữa, giọng trầm hơn.

Tôi quay lưng về phía anh, vùi mặt vào gối: “Sáng mai hỏi lại đi. Anh say rồi, lời nói không đáng tin.”

Anh khẽ thở dài, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi: “Ai nói với em là anh say?”

Tôi đờ người.

“Rõ ràng vừa rồi anh còn thần chí không rõ!” Tôi cãi lại.

Anh xoa đầu tôi, giọng nhẹ nhàng: “Ngốc quá.”

Sau đó, anh bất ngờ bế tôi lên giường, kéo chăn đắp cho tôi cẩn thận.

“Anh sẽ nằm dưới đất. Dưới đó lạnh.” Nói rồi, anh nằm xuống sàn, nhường giường cho tôi.

Tôi nằm trên giường, trái tim ngập tràn hạnh phúc. Có vẻ như… tôi đã có bạn trai rồi. Nhưng anh ấy còn ở đây, nên tôi phải kiềm chế không bật dậy gào to trong sung sướng.

Cuối cùng, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi chìm vào giấc mơ.

Trong mơ, tôi quay lại thời cấp ba. Tôi trộm bài tập của anh chép. Tưởng anh sẽ mắng, ai ngờ anh chỉ lắc đầu bất đắc dĩ:

“Chép vậy có hiểu không?”

“Không hiểu lắm.” Tôi ngoan ngoãn đáp.

Anh lấy lại cuốn vở, hôm sau mang đến cho tôi một cuốn khác với cách giải đơn giản hơn.

Tôi thầm nghĩ, nếu một người đàn ông thanh lãnh lại dịu dàng như anh thích ai đó, không biết sẽ trở thành người thế nào… Giá mà tôi là người đó.

Hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ, anh đứng dưới gốc cây hòe, cúi đầu nói với tôi:

“Anh thích em, Nguyễn Nguyễn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.