“Anh mau dậy đi!” Tôi hốt hoảng kêu lên, gần như muốn khóc.
“Chóng mặt…” Anh ấy lẩm bẩm bên tai tôi, chẳng có vẻ gì là muốn đứng dậy. “Cho anh nghỉ một lát.”
“Anh để em dậy trước đã, anh cứ nằm nghỉ ngơi…” Tôi cố xoay người, nhưng vừa nhích được một chút, đã cảm nhận được… thứ gì đó từ anh ấy.
“A!”
Tiếng kêu của tôi nghẹn lại trong cổ, nhỏ tới mức chính tôi cũng không nghe rõ. Tư thế này quá mức xấu hổ, tim tôi đập loạn xạ.
“Tống Dã,” tôi gọi khẽ tên anh ấy, cố gắng trấn tĩnh.
“Ừm,” giọng trầm thấp của anh đáp lại.
“Anh… hay là cách xa em một chút đi.” Tôi luống cuống, không biết phải đặt tay chân ở đâu.
Anh ấy không trả lời ngay, chỉ khẽ cười, rồi hỏi:
“Em sợ mình không khống chế nổi à?”
Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh, nhưng chẳng thấy vui chút nào. Tôi không nói đùa đâu!
Anh ấy cười một hồi, rồi đột ngột nghiêm giọng:
“Không khống chế nổi… vậy em muốn làm gì anh?”
Muốn làm gì? Trong đầu tôi hiện lên vài ý nghĩ không mấy trong sáng, nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh:
“Lỡ em mất lý trí hôn anh thì sao?”
Không khí đột nhiên lặng im.
Vài giây sau, anh ấy cúi sát xuống, đôi môi gần chạm vào tôi, giọng nói như khẽ thì thầm:
“Anh đã say rồi, tùy em.”
Tôi như hóa đá. Tùy em? Anh nghiêm túc sao?
Tôi hơi ngửa đầu, thử chạm môi anh một cái nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. Nhưng ngay sau đó, cổ tôi đau nhói vì ngửa đầu quá lâu, khiến tôi phải dừng lại.
“Còn… muốn nữa không?” Giọng anh ấy bất ngờ vang lên, khiến mặt tôi đỏ bừng.
“Muốn…” Tôi bất chấp tất cả, lần nữa ngẩng đầu hôn anh.
Ngay lúc đó, tiếng cửa mở vang lên.
“Tiêu rồi!” Tôi thì thầm, nhanh tay tắt đèn ngủ, rồi vươn tay bịt miệng anh ấy.
“Suỵt…”
Hai chúng tôi nằm yên trong bóng tối, nghe rõ từng tiếng động của mẹ tôi: đặt chìa khóa, dọn rác, kéo rèm…
Khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Anh còn ổn chứ?” Tôi hỏi nhỏ. “Tới phòng em đi. Phòng em xa phòng mẹ hơn, bà sẽ không nghi ngờ. Anh yên tâm, em không làm gì anh đâu.”
Anh ấy cười nhẹ, rồi đáp:
“Em có làm gì anh cũng được.”
Lần này, anh ấy không cần tôi đỡ, miễn cưỡng đi theo tôi vào phòng. Tôi vội lấy chăn nhường giường cho anh, còn mình thì trải đệm nằm dưới đất.
Khi anh ấy ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy tôi ngồi dưới đất lướt điện thoại, anh hơi khựng lại:
“Em lừa anh vào phòng, rồi ngồi đó xem điện thoại?”
“Không thì làm gì?” Tôi ngẩng đầu lên hỏi lại.
“Tùy em.” Anh ấy nhún vai, rồi vén chăn nằm xuống, nhưng không giấu được vẻ khó chịu.
Tôi bật cười, tắt đèn, tiếp tục lướt điện thoại. Tôi nào có tâm trí không đứng đắn gì nữa! Chỉ cầu mong sáng mai mẹ tôi ra ngoài sớm để tôi có thể đưa anh rời khỏi đây.
Trong bóng tối, giọng anh bỗng vang lên:
“Em nằm dưới đất không thấy cộm à?”
“Rất thoải mái,” tôi đáp, mong anh ngủ đi.
“Buổi xem mắt hôm nay thành công không?”
“A?” Tôi bất ngờ. Sao tự nhiên anh ấy lại nhắc chuyện này? “Cũng ổn.”
Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
“Tô Nguyễn,” anh ấy đột ngột lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy chất vấn. “Có phải em làm gì cũng chỉ làm nửa vời không?”