Đột ngột tiếp nhận quá nhiều thông tin, tôi cảm thấy như não mình bị quá tải. Hoảng hốt, tôi vội che miệng Tống Dã lại, nói nhỏ:
“Anh ấy say rồi, cứ để anh ấy dựa đi.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi thầm gào thét: Tống Dã, anh hai ơi, xin anh hãy im lặng!
Ánh mắt của Cố Vũ và thầy hướng dẫn nhìn tôi rõ ràng đã thay đổi.
Tống Dã đúng là say thật, bắt đầu nói năng lung tung.
“Tô Nguyễn thường xuyên gọi anh là ‘anh’ mà.”
Tống Vãn, với tư cách bạn thân, nhanh nhẹn chen vào giải vây:
“Đúng rồi, Tô Nguyễn lúc nào cũng vậy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp mừng lâu, Tống Dã lại đưa tay gạt tay tôi ra, cất giọng đều đều:
“Bộ đồ em xé rách của anh, tính khi nào thì đền đây?”
Ầm! Lời nói của anh ấy như một quả bom nổ tung trong đầu tôi.
Cứu mạng! Tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được chuyện này!
Ba người còn lại trong xe lập tức chuyển ánh mắt đầy kinh ngạc về phía tôi, như đang cố suy diễn ý nghĩa trong câu nói của anh ấy.
“Đền… em đền…” Tôi cúi sát vào tai anh ấy, khẩn cầu, “Anh, em xin anh đấy, đừng nói nữa.”
Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi đầy ẩn ý, sau đó thốt ra một chữ:
“Được.”
Rồi anh ấy tựa lưng vào ghế, khẽ cong khóe môi, nhắm mắt lại ngủ.
Anh giả vờ say đúng không?
Không khí trong xe im lặng đến kỳ lạ, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Sau khi tiễn thầy hướng dẫn, Cố Vũ cũng xuống xe. Cuối cùng, chỉ còn tôi và Tống Vãn.
Cô ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt tò mò:
“Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi cúi sát vào tai cô ấy, nhỏ giọng:
“Tối hôm đó…”
“Cậu ngủ với anh trai tớ rồi?” Tống Vãn thẳng thắn đến mức tôi suýt nghẹn.
“Say rượu loạn tính…” Tôi lí nhí bào chữa.
“Giỏi!” Cô ấy giơ ngón cái với tôi, sau đó mở cửa xe bước xuống:
“Vậy tối nay, tớ giao anh trai tớ cho cậu. Cậu cứ tiếp tục… loạn tính đi!”
“Không đời nào! Đưa anh trai cậu về nhà thôi. Tớ không muốn phạm sai lầm lần thứ hai đâu. Anh trai cậu còn rất giận vì chuyện lần trước.”
“Giận? Khẩu thị tâm phi thôi! Đừng sợ, tớ đi hẹn hò đây. Cậu tự xử nhé!”
Vài phút sau, tôi đỡ Tống Dã say khướt đến bồn hoa dưới lầu nhà mình.
“Anh tỉnh lại đi, có đi nổi không? Em đưa anh về nhà nha?” Tôi cố lay anh ấy.
Thế nhưng anh ấy ngồi xuống bồn hoa, mắt nhắm nghiền, không rõ là mệt hay giả vờ.
“Em không tiện à?” Anh ấy đột ngột mở mắt, giọng trầm khàn vang lên trong bóng đêm.
Tôi bị ánh mắt của anh ấy làm cho lạnh sống lưng.
“Em cũng không biết mẹ em đã về chưa.”
Tôi ngước nhìn lên lầu. Nhà tôi tối om, chắc mẹ còn đang chơi mạt chược. Có lẽ, đưa anh ấy lên nhà tôi cũng không sao.
“Hình như dì rất chào đón anh.”
Đó là khách sáo thôi!
“Đi thôi.” Tôi đỡ anh ấy vào thang máy.
Anh ấy quá cao, bóng của anh ấy phủ trọn cả người tôi.
“Nhanh lên.” Tôi bấm nút thang máy, cố gắng tránh ánh mắt của anh ấy.
Vào đến nhà, tôi loay hoay mãi mới mở được cửa. Anh ấy dựa cả người lên tôi, khiến tôi căng thẳng đến mức tay run rẩy.
“Vào đi.” Tôi nói.
Nhưng anh ấy đứng đó, không chịu vào.
“Sợ gì chứ, em có ăn thịt người được đâu.”
Anh ấy mỉm cười, đôi mắt đen thẳm lóe lên ý cười:
“Sợ… em.”
Tôi: ?
Sợ tôi?
Suy nghĩ kỹ, tôi chợt hiểu hàm ý của anh ấy.
Chết tiệt! Anh ấy sợ chuyện đó xảy ra lần nữa!
Tôi giơ tay thề:
“Em đảm bảo sẽ không động vào anh. Anh ngủ phòng khách!”
Anh ấy nhìn tôi một lúc, sau đó khẽ cười:
“Lại tin em thêm một lần.”
Tôi: …
Tôi cần anh tin sao?
Tôi đỡ anh ấy vào phòng khách, nhưng ngay khi bước đến ghế sofa, cả người anh ấy lại ngã nhào lên tôi.