Thừa Tướng Ốm Yếu Của Ta

Hương tiêu ngọc vẫn



Chương 3: Hương tiêu ngọc vẫn

Ngày thứ năm, đại tướng quân đưa thi thể của hắn về hoàng thành an táng.

Ta tự mình đi tới phủ thừa tướng, đến thăm vị nam sủng hương tiêu ngọc vẫn này của ta.

“Ngày mai trẫm sẽ vì hắn mà chuẩn bị một tang lễ thật long trọng để biểu hiện lòng nhân ái của một hoàng đế.”

Sắc mặt đại tướng quân trắng bệch nhìn chằm chằm vào ta.

“Đúng rồi, hắn là bị thuốc của trẫm đưa đến thế giới cực lạc sao?” Ta vỗ nhẹ vào cơ ngực của hắn ta với sự phấn khích.

“Bệ hạ tự mình xem đi.” Giọng điệu của đại tướng quân có chút run rẩy.

“Vóc dáng ngươi to lớn như vậy, còn sợ quỷ sao?” Ta chế giễu hắn rồi đẩy quan tài ra.

Người trong quan tài lẳng lặng nằm, dung mạo vẫn xinh đẹp như cũ.

Đột nhiên, hắn ta mở mắt ra và mỉm cười bí ẩn nhìn ta.

“Hay là bệ hạ cùng đi đến cực lạc với ta.”

Ngự lâm quân kéo những người xung quanh đi một cách trật tự.

Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại hai chúng ta.

“Làm càn, chẳng lẽ ngươi muốn phạm thượng hay sao?!” Ta cố gắng rút tay về nhưng lại không thể động đậy.

“Phạm thượng là thế này sao?” Hắn cười dáng vẻ suy tư với câu nói này: “Có gì mà không thể.”

Đột nhiên, ta bị hắn ta kéo vào quan tài.

Ta bị giam cầm trong khuỷu tay rộng lớn của hắn, đầu của hắn đặt trên đỉnh đầu ta.

“Quan tài rất tối, thần thật sự rất sợ hãi.” Tay hắn tà ác xoa xoa tóc ta: “Bệ hạ thật sự rất nhẫn tâm, lại muốn đẩy ta vào chỗ chết.”

Đến đây, giải quyết mọi chuyện với ta.

Ta nghĩ mình nên nói điều gì đó để cứu vãn tình hình.

“Nếu hiện tại ngươi thả trẫm ra, trẫm có thể không truy cứu chuyện này.”

Hắn lộ ra ý cười trào phúng, ôm ta ở trong ngực cười đến run rẩy.

“Nếu ta nhất định muốn cùng bệ hạ ở trong này.” Hắn nâng má ta lên, bóng dáng hai người dần thu hẹp khoảng cách.

Con ngươi của hắn thật sự rất sáng, tựa như ánh sao trên trời đêm qua, ánh lên vẻ vô cùng chân thành.

“Thần sợ ch/ết, nhưng cùng bệ hạ nằm trong quan tài lại có cảm giác vô cùng hạnh phúc.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán ta: “Muốn thần chế/t rất đơn giản, bệ hạ chỉ cần dùng mạng của mình bồi thường là được, ý nguyện duy nhất của thần trước khi ch/ết là được chế/t cùng bệ hạ.”

Ta trợn tròn mắt.

Ngươi… Ngươi lại muốn vào hoàng lăng!

Quả thật là hắn sớm có ý đồ tạo phản cho nên chế/t như thế nào cũng đã suy nghĩ kỹ càng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.