Chương 2: Thả hổ về rừng
“Bệ hạ đang bóp mặt thần.” Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn hiện lên sự ương bướng, rưng rưng nước mắt nói: “Thần nghe không hiểu.”
Lực tay của ta khỏe như vậy sao?
Thái giám đến báo đại tướng quân uy vũ tiến cung.
Trong tay tên kia cầm binh quyền, vẫn là đi gặp hắn trước, nghe xem hắn muốn nói gì.
“Bãi giá.”
Phía sau truyền đến tiếng ho khan không ngừng của Thừa tướng.
Sao mỗi lần ta cùng đại tướng quân gặp mặt, hắn đều ho rất lợi hại
Chẳng lẽ là ám hiệu gì?
“Tìm ngự y cho hắn.”
Hắn muốn làm trò sao? Vậy thì cho hắn ta nếm chút cay đắng.
Trong ngự thư phòng, tướng quân nhìn ta, lời nói ra vừa khen vừa chê.
“Thừa tướng có huyết mạch tiền triều, bệ hạ kiêng kỵ là chuyện thường tình, nhưng giam cầm ngài ấy làm nam sủng, chỉ sợ sẽ gây ra vô số tai họa.” Đại tướng quân nói nước miếng văng khắp nơi.
“Phản quân hôm nay là đến từ Tây Bắc, thừa tướng chẳng qua chỉ là cái cớ để cho bọn họ đánh vào mà thôi, việc cấp bách trước mắt là diệt trừ tàn dư còn sót ở Tây Bắc.” Ta nhanh nhẹn thoát khỏi cuộc tấn công bằng nước bọt của hắn.
“Để ngài ấy làm nam sủng sẽ khiến người đời chê cười, không bằng đưa ngài ấy về Tây Bắc.”
“Thả hổ về rừng?” Ta trực tiếp từ chối ý kiến của hắn.
“Những nguy hiểm trên đường trở về Tây Bắc, ai có thể đảm bảo ngài ấy sẽ sống sót trở về Tây Bắc.” Tướng quân lộ ra nụ cười âm hiểm: “Chỉ cần ngài ấy ra khỏi kinh thành, ám vệ của thần sẽ lo liệu mọi chuyện, bệ hạ không cần lo lắng.”
“Hắn là nam sủng của trẫm.” Ta nhíu mày có chút đau lòng nói: “Đem bình thuốc của hắn mang theo đổi thành bình thuốc độc, như vậy chẳng phải nhanh gọn hơn sao?”
Dù sao hôm nay ta cũng vừa mới được chứng kiến thân thủ của hắn.
Ta cùng đại tướng quân nói chuyện rất vui vẻ, bất tri bất giác sắc trời đã tối.
Thái giám đến báo, nói thừa tướng lại đang đòi chết ở bên trong lồng giam.
“Sao mỗi lần trẫm cùng người khác tán gẫu đến nửa đêm, hắn liền bắt đầu đòi treo cổ hoặc đập đầu vào tường.” Ta vỗ trán, không thể để hắn chết ở kinh thành được.
Trong chiếc lồng vàng, hắn yếu đuối nằm trên giường, làn da trắng nõn dính máu, đẹp đến thổn thức.
Đừng đắm chìm trong nam sắc, về sau ta vẫn còn muốn làm nữ đế.
“Ngươi muốn tự do như vậy?” Ta nhìn hắn từ trên cao, vươn tay nâng cằm hắn lên.
“Chẳng lẽ bệ hạ sẽ cho?” Hắn ta lật người né tránh.
“Ngày mai trẫm sẽ thả ngươi về Tây Bắc.” Ta chỉ nhìn một cái, thái giám liền lập tức tiến lên mở xích cho hắn.
“Lúc trước trẫm lấy vị trí thừa tướng lừa ngươi đến Tây Bắc, giam cầm khiến ngươi trở thành nam sủng, hiện giờ trẫm đã chơi chán.” Ngón tay thon dài của ta vuốt ve yết hầu run rẩy của hắn.
“Chán rồi?” Nước mắt rơi trên mặt hắn không giống như giả: “Sau khi ta đi, mong bệ hạ đem lồng vàng nung chảy thành vàng xung vào quốc khố.”
“Không cần xung vào quốc khố, về sau đại tướng quân sẽ ở đây.”
Ta nhẹ nhàng nói một câu khiến hắn giống như bị đâm một đòn chí mạng.
“Tên mãng phu đầu to cổ thô kia?”
“Thừa tướng luôn nổi tiếng là người nho nhã mà cũng có lúc mắng người?” Hiếm khi được thấy hắn dỡ bỏ ngụy trang, tâm tình ta rất tốt
“Dáng người đại tướng quân rất tốt, cơ bụng cơ ngực đều có, so với dáng người gầy yếu như ngươi đẹp hơn nhiều.”
Nhìn hắn ta giống như bị sét đánh, ta mỉm cười rời đi.
Hừ, đây chính là cái giá phải trả khi trêu chọc trẫm.