Bạch Hằng đã được Quý Thanh Thần nhận làm đồ đệ từ khi còn nhỏ và hắn đã dành gần một nửa thời gian để lớn lên cùng ông ấy.
Mặc dù hai người thân thiết như cha con, nhưng tôi thực sự không ngờ Quý Thanh Thần sẽ nói chuyện này với hắn.
Xem ra Quý tiên sinh cũng là một người rất thú vị. Nhưng nếu người trong chuyện này không phải là tôi thì sẽ tốt hơn.
Tôi nhăn mũi, mở to mắt nói:
“Thầy đệ lúc rảnh rỗi cũng biết tám chuyện à?”
Gì mà yêu phi gây họa cho nước?
Bạch Hằng bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy còn trẻ nhưng lời nói của hắn rất nghiêm túc và chân thành:
“Ở với vua như ở với hổ. Đừng cậy vào sự chiều chuộng mà buông thả bản thân.”
Nhìn thấy ta bĩu môi, Bạch Hằng suy nghĩ một chút nói:
“Nhưng không sao, nếu bệ hạ chán, tệ nhất ta sẽ đưa tỷ trở về thành Dương Châu.”
Hắn vẻ mặt khoan dung:
“ Tỷ vẫn làm như cũ vậy. Mỗi ngày dẫn theo đám kỹ nam đi khắp thành, ta sẽ không trách tỷ.”
Chúng tôi trò chuyện thêm một lát rồi tiễn Bạch Hằng về.
Tuy nhiên, hai ngày sau, Bạch Hằng lại bị sư phụ đuổi đi.
Tôi biết sắp có bão, Quý tiên sinh không có thời gian quan tâm.
Cơn mưa lớn ở kinh thành cuối cùng cũng tạnh.
Đế Trường Thanh cùng đám đồng minh mặc dù đã chuẩn bị nhiều năm, nhưng lại đồng thời tấn công rất nhiều gia tộc, nên đổ máu là điều khó tránh khỏi.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn đến gặp tôi mỗi ngày.
Thỉnh thoảng sẽ ôm tôi và ngủ một lát.
Đôi khi chỉ là một cái nhìn thoáng qua.
Tôi thường có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc tỏa ra từ người hắn.
Nhưng tôi không bao giờ hỏi.
Tôi chỉ liếc nhìn phần giường trống bên cạnh, hoặc ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Mọi người ở kinh thành đều gặp nguy hiểm. Các vụ ám sát lần lượt xảy ra, có thể so sánh với những thay đổi mạnh mẽ hai năm trước.
Tôi và Bạch Hằng không thể ra ngoài, buồn chán vô cùng nên kéo hắn đi chơi cờ.
Có người từng nói chơi cờ có thể nhìn ra tính cách một người.
Nước cờ đen trắng sẽ nhìn ra cách một người khi cầm quyền.
Tôi đã từng chơi cờ với Đế Trường Thanh. Ban đầu các nước cờ luôn rất gần gũi, sau đó tôi tấn công rất nhanh và chiếm được ưu thế, nhưng lại thường xuyên rơi vào ngõ cụt mà không hề hay biết, tôi không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trước đây tôi không thể nhìn thấy, nhưng bây giờ khi bình tĩnh nghĩ lại, hóa ra hắn ta đã âm thầm chuẩn bị từ lâu.
Sau khi đặt một quân cờ xuống, tôi hỏi Bạch Hằng:
“A Hằng, đệ cảm thấy quý tộc tồn tại là tốt hay xấu?”
Bạch Hằng vừa bị mất một quân:
“Tùy xem người đứng đầu là ai. Sự tồn tại của họ có gây hại cho dân hay không. Nhưng nếu thật sự muốn tính toán, tỷ và ta cũng là người nhận được quyền lợi của gia tộc.”
Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ ở độ tuổi trẻ như này, hắn lại có tầm nhìn sâu sắc đến vậy.
Tôi hỏi lại: “Trong trường hợp đó, đệ muốn ai thắng?”
Bạch Hằng trầm mặc một lát, trả lời:
“Ta không thể khống chế được kết quả, nhưng nếu là ta, hy vọng cả thiên hạ đều thắng.”
Ý hắn là ‘nếu tôi sống lương thiện thì cả thế giới sẽ yên bình???’
Tôi cười khổ:
“ Đệ cho rằng trên thế giới này tất cả mọi người đều có thể được cứu sao?”
Hắn ta ngạc nhiên nhìn tôi:
“Đương nhiên không thể cứu được tất cả. Cho nên Bệ hạ muốn làm suy yếu các gia tộc để nhiều người có đủ sức mạnh và cơ hội để tự mình lên tiếng.”
Tôi choáng váng, vậy là ngay từ đầu nỗ lực vực dậy kinh thành của tôi đã sai rồi sao?
Hai chúng tôi, hỏi và trả lời, đến và đi.
Chỉ trong chớp mắt, các quân cờ đã nằm đầy trên bàn cờ.
Đến một lúc nào đó, quân cờ đen rơi vào tình thế tuyệt vọng.
Tôi bình tĩnh nhìn Bạch Hằng.
Đứa trẻ này có vẻ sau này sẽ là một chính trị gia giỏi.
Tôi không cử động hồi lâu, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ.
Tôi ngước mắt lên thì thấy Đế Trường Thanh đã đứng phía sau tôi từ lúc nào.
Hắn mỉm cười và nắm tay tôi.
Trong khoảnh khắc, mọi quân cờ đều có ý nghĩa.
Xem ra không ai có thể so sánh được với Đế Trường Thanh.
Lúc này, bàn cờ đã đi vào thế hoà.