Sau khi tôi tiết lộ mình đã đánh thức trí nhớ của Bạch Linh Hi, Đế Trường Thanh gần như nghe lời tôi hoàn toàn.
Còn tôi thường tỏ ra đau khổ và không có hứng thú với bất cứ điều gì.
Tôi không muốn sống trong cung, đêm khuya Đế Trường Thanh ở cùng tôi trong phủ Thanh Vương, mỗi ngày đều dậy sớm lên triều.
Tôi chỉ cần ho là hắn sẽ ở cạnh tôi.
Tôi đang đi dạo phố và nhìn thấy chữ “Tần gia” treo trên các phường buôn khắp đường phố, tôi lập tức sa sầm mặt.
Đế Trường Thanh hỏi tôi có chuyện gì, tôi nói nhìn thấy hai chữ này rất khó chịu.
Nhưng một ngày nọ, tất cả các biển hiệu đều bị thay thành “Bạch”.
Mọi chuyện đang yên ổn tự nhiên lại bị tôi làm rối lên nên hẳn sẽ khiến kẻ khác bất mãn.
Tôi đang tựa vào chòi ngoài vườn cho cá ăn thì nghe tin có người muốn gặp mình.
Tôi uể oải ném ra hai chữ: “Không gặp!”
Một lúc sau, ngoài vườn có tiếng động lớn.
Tôi nói với nha hoàn ở bên cạnh:
“Đi xem xem chuyện gì xảy ra.”
Một lúc sau, nha hoàn quay lại báo:
“Tiêu Vũ Châu tướng quân và Tần Nhiễm đại nhân tới.”
Tôi dừng lại, bình tĩnh nói: “Cho họ vào!”
Nói xong, tôi ném nắm thức ăn cá cuối cùng trên tay ra, lập tức có người đưa cho tôi một chiếc chậu sứ và một chiếc khăn tay trắng như tuyết để rửa tay.
Vừa mới rửa tay, hai bóng người mảnh khảnh một đen một xanh bước vào.
Khoảnh khắc tôi ngước lên, vẻ mặt thờ ơ của hai người biến thành kinh ngạc.
“Linh Hi?” Hai người kinh ngạc kêu lên.
Tôi nhàn nhã ngồi xuống, uống một tách trà thơm rồi chậm rãi nói:
“Ngồi xuống, hai ngươi muốn gì ở ta?”
Hai người nhìn nhau, Tiêu Vũ Châu thấp giọng nói:
“Không có khả năng, Linh Hi đã chế.t từ lâu, ta tận mắt nhìn thấy.”
Dường như tin tưởng vào câu nói của bằng hữu, sắc mặt Tần Nhiễm trở nên lạnh lùng.
Hắn ta nhìn tôi và nói với giọng sắc bén,
“Ngươi là ai?”
Tôi cười nhẹ: “Ta là Bạch Linh Hi.”
Không thể nào họ không hỏi về tôi trước khi đến.
Tiêu Vũ Châu cau mày nói:
“Người chế.t không thể sống lại. Làm sao ngươi biết về thần nữ mà giả dạng nàng để làm bệ hạ bối rối?”
“Người chế.t không thể sống lại?”
Tôi nghĩ đến câu nói này, càng cười vui vẻ hơn,
“Hai người không phải cũng tham gia triệu hoán linh hồn theo ý của Đế Trường Thanh sao? Hay là các người đang muốn lừa hắn?”
Vừa nhìn vẻ mặt của bọn họ liền biết hai người này quả thực đã lừa gạt Đế Trường Thanh.
Hai người này rất trung thành với Đế Trường Thanh, họ sẽ không ngần ngại lừa dối hoàng đế để ngăn cản hắn phạm sai lầm lớn.
Thì ra từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi bị bỏ lại.
Tôi cố nở một nụ cười và nhìn họ.
Thật lâu sau, tôi mới bình tĩnh nói chuyện.
“Nhưng trên đời này luôn có những điều kỳ diệu như vậy. Ta… hồi sinh từ cõi chế.t.”
“Tuy nhiên, chúng ta đã gặp nhau ở núi Thương Lan hơn mười năm rồi.”
Tôi nhìn sự thay đổi đột ngột trong biểu cảm của hai người và hỏi họ từng chữ một.
“Tình bạn mười năm, các ngươi giấu ta làm những chuyện đó thật sự không hề cảm thấy tội lỗi chút nào sao?”
Tần Nhiễm sắc mặt tái nhợt nói:
“Linh Hi, thật là ngươi sao?”
Chỉ có tôi mới rõ mọi chuyện như vậy.
Tôi không trả lời mà tiếp tục hỏi:
“Ta đã bị giam trong Trích Tinh Điện được nửa năm, ngươi có bao giờ quan tâm không?”
“Ngươi chưa bao giờ đưa ta vào lời thề mà bốn người chúng ta đã cùng nhau thực hiện sao?”
Khuôn mặt của họ giống như những bảng màu, đỏ và trắng, thực sự tuyệt vời.
Tôi không vội, chỉ im lặng quan sát họ.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Vũ Châu nói:
“Linh Hi, chúng ta không ai ngờ tới sẽ có kết quả như vậy.”
Hắn cười khổ:
“Bệ hạ vẫn luôn muốn cắt đứt việc phụ thuộc vào các gia tộc, việc này nhất định phải bắt đầu từ Hạ gia, cho nên mới phong Hạ Mộng Ngọc làm hoàng hậu.”
“Bọn ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi sẽ chế.t.”
______________
Trên mặt Tiêu Vũ Châu hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Cho đến khi các gia tộc lâu đời bị tiêu diệt, bệ hạ sẽ không bao giờ có thể chân chính nắm giữ quyền lực.”
“Những người nắm quyền và mọi việc trong triều đình này sẽ luôn là con cái của các gia đình quý tộc. Chỉ khi loại bỏ sức ảnh hưởng của họ, những nhân tài xuất thân từ những gia đình nghèo đã vượt qua kỳ thi khảo thí mới có cơ hội. Khi đó, những người trong triều đình mới có thể thực sự được gọi là người của Hoàng thượng.”
Lúc này, hắn mới thở dài:
“Linh Hi, ngươi thông minh như vậy, hẳn là biết.”
“Chỉ là ngươi và chúng ta không chọn cùng một con đường. Ngươi là người theo chủ nghĩa lý tưởng, nhưng chúng ta lại quá đáng khinh.”
Tôi thầm nghĩ chúng đúng là có đầu óc bẩn thỉu khi chơi trò chính trị.
Tôi không nói gì, Tần Nhiễm nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã.
“Vũ Châu và ta vốn là muốn đưa ngươi rời kinh, nhưng bệ hạ… từ chối.”
Tôi chợt cảm thấy buồn cười và cô đơn chẳng vì lý do gì.
“Vì quyền lợi của ngươi, ngươi từng bước đều cố gắng, nhưng cuối cùng người hy sinh vẫn là ta, ta đã làm sai cái gì?”
Lúc này, vẻ tội lỗi hiện rõ trên khuôn mặt và ánh mắt của họ.
Im lặng một lúc, Tiêu Vũ Châu nghiến răng nghiến lợi nói:
“Linh Hi, chúng ta không giúp được ngươi, nhưng chúng ta sắp thành công rồi. Ngay cả Quý Thanh Thần tiên sinh cũng được bệ hạ mời ra ngoài, chỉ còn lại một bước cuối cùng. Chúng ta sẽ sớm có được một chế độ trong sạch, sẽ làm được nhiều điều hơn cho dân chúng.”
Tần Nhiễm bổ sung:
“Đây không phải là điều ngươi mong muốn sao?”
Tôi khẽ thở dài: “Vậy à?”
Hai người nhìn nhau, quỳ xuống trước mặt tôi:
“Sau khi sự việc kết thúc, ngươi hãy trừng phạt ta. Nhưng vào thời điểm quan trọng này, Linh Hi, xin đừng làm bệ hạ phân tâm.”
Tôi bật cười.
Cuối cùng, áp lực biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn đổ lên đầu tôi, một người phụ nữ.
Tôi không đáp lại lời họ mà chỉ vẫy tay với cung nữ, vẻ mặt thờ ơ.
“Đưa Tiêu tướng quân và Tần đại nhân ra ngoài.”
Hai người vẻ mặt phức tạp, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Sau khi hai người rời đi, bầu trời vốn đầy nắng bỗng trở nên u ám từ lúc nào mà không hay biết.
Tôi đưa tay ra khỏi đình, một giọt mưa lạnh rơi xuống tay tôi.
Tôi co người lại, lẩm bẩm: “Kinh thành lại sắp có biến cố rồi.”
Ngày hôm sau, tôi đưa Bạch Hằng từ phủ thừa tướng đến chỗ ở của tôi.
Bởi vì lời nói của tôi, phủ Thanh Vương trước kia đã trở thành Bạch phủ.
Tôi hỏi Bạch Hằng: “A Hằng, mấy ngày nay đệ có đến thăm thúc thúc không?”
Thẩm gia cũng là một trong năm gia tộc lâu đời, có rất nhiều người giữ chức vụ trong triều đình.
Trong số đó, người có chức vụ cao nhất chính là em trai của Thẩm Ninh Mai. Bạch Hằng gật đầu:
“Thật trùng hợp khi thúc thúc đã cáo bệnh, ông ấy vừa từ chức và định về quê Thanh Hà dưỡng bệnh.”
Tôi gật đầu, thúc thúc là người thông minh, khi cần sẽ rút lui.
Không sao, ít nhất nếu có chuyện gì xảy ra, người mẹ yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân của tôi sẽ không khóc đến chế.t.
Bạch Hằng nhìn rất bình tĩnh, hắn đã mười sáu tuổi, mỗi ngày đều đi theo sư phụ, nhất định sẽ hiểu.
Tôi dò hỏi:
“Tiểu đệ, nếu không có thúc thúc và sự ủng hộ của Thẩm gia, đệ nghĩ sau này Bạch gia chúng ta sẽ làm gì?”
Bạch Hằng bình tĩnh nói:
“Tỷ muốn làm gì thì làm, tỷ có thể sống cuộc sống tỷ muốn, ta sẽ chăm lo tất cả.”
Sống mũi tôi cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên.
Bạch Hằng đến gần tôi:
“Tỷ tỷ, ở bên bệ hạ có vui không?”
Tôi lạ lùng hỏi: “Sao đệ lại hỏi câu này?”
Bạch Hằng nhíu chặt cặp lông mày sắc bén:
“Sư phụ ta nói tỷ cự tuyệt hoàng đế, muốn làm yêu phi mang họa cho nước.”