Xuyên Không: Ta Chỉ Muốn Làm Ruộng

Ăn phải rửa chén



Chương 9: Ăn phải rửa chén

Mặc Trác ngồi ở bên bếp nhóm lửa cho tôi, làm rất điêu luyện, nếu không phải lúc hắn mới tới ngơ ngơ ngác ngác, tôi còn tưởng hắn là người lớn lên ở nhà quê nữa.

“Phu nhân, người muốn nhóm lửa lớn hay lửa nhỏ?”

Mặc Trác nhìn nhìn lửa bếp, ngẩng đầu nhìn về phía tôi, hỏi.

Hắn vốn dĩ muốn gọi tôi là nương nương, nhưng tôi sống ch.ết không đồng ý, vì thế xưng hô bị hắn tự động đổi thành phu nhân, hoàn toàn làm lơ đề nghị gọi tôi bằng tên.

Tôi đang loay hoay nhào bột, thuận miệng đáp một câu: “Lửa lớn, chờ dầu nóng mới dùng lửa nhỏ.”

“Được ạ” Mặc Trác cười liền lộ ra hàm răng trắng, nếu không phải tôi đã đọc hết cả truyện, tôi còn tưởng rằng hắn là một cậu bé đơn thuần chất phác.

Ai có thể nghĩ đến tướng quân Ma giới sát phạt quyết đoán, trước đó còn có thể bất phân thắng bại với nam chính, giờ đang ngồi trong căn bếp nhỏ ở một nông gia nho nhỏ nhóm lửa cho tôi đâu?

Nghĩ lại, tưởng tượng đến người như Đàm Tễ cũng nhóm lửa cho tôi, tôi liền thấy bình thường trở lại.

Mặc kệ nó, trời sập xuống có Đàm Tễ đỡ.

Vì thế, dưới sự nỗ lực của tôi, tôi làm đầy ba sọt lớn bánh rán hành, lại hầm đầy hai thùng canh xương sườn, sau đó mới bắt đầu ngồi xuống ăn cơm.

Ây, bạn không nhìn lầm lượng từ đâu.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Mặc Trác nói với tôi, những người đi theo Đàm Tễ không có cơm ăn không chỉ mỗi mình hắn, hắn vừa ăn cơm vừa rơi lệ đầy mặt khiến tôi đồng cảm sâu sắc.

Ngoan, không khóc, mẹ làm bánh nướng áp chảo cho ngươi ăn.

Một bữa cơm mà Mặc Trác trừ bỏ ăn thì chính là ngồi khóc.

Con ngoan, rốt cuộc bình thường Đàm Tễ ngược đãi các ngươi như thế nào vậy?

Một bữa cơm mà thôi, khóc như một con chó luôn rồi?

Tôi cắn một miếng bánh rán hành, sau đó an ủi hắn: “Đừng khóc, về sau muốn ăn thì lại đây thường xuyên nhé, ta cũng không phải đã chết.”

Mặc Trác vốn đã ngừng khóc, trong nháy mắt nước mắt lại rơi ra.

Không phải chứ? Rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì hắn vậy?

Tôi tê dại, lại không biết dỗ người ta như thế nào, chỉ có thể đem cái bánh rán hành cuối cùng nhét vào trong miệng hắn: “Con ngoan không khóc, có rảnh thì tới ăn cơm. Mẹ làm nhiều món ngon cho ngươi ăn được không?”

Tôi thấy Mặc Trác trong miệng ngậm bánh rán hành, con ngươi màu xám sáng lên, đem bánh rán hành từ trong miệng lấy ra, hưng phấn nói: “Thật sao?!”

Tôi tự hỏi một chút, cảm thấy tội ngược đãi nhân viên của Đàm Tễ thật là nặng, sau đó thuận tay sờ sờ đầu xù lông của Mặc Trác: “Ừm, thật đấy, nhưng mà các ngươi tới ăn cơm, ăn xong phải giúp ta rửa chén.”

Tôi, tuyệt đối không thể để cho bọn họ ăn không trả tiền.

Đến Đàm Tễ còn phải rửa chén, bọn họ đương nhiên cũng phải rửa.

Mạc Trác ngoan ngoãn, cơm nước xong chủ động giúp tôi rửa chén, lại dọn cái bàn, làm việc rất thuần thục.

Mà tôi sờ sờ cằm xem hắn làm việc, đồng cảm với Mặc Trác lại nhiều thêm vài phần.

Đứa con đáng thương a, hoá ra tác dụng chủ yếu của ngươi ở Ma giới là bị Đàm Tễ sai đi quét tước làm việc nhà sao?

Quá là thảm rồi, lần sau tới mẹ làm bánh nướng thịt bò cho ngươi ăn.

Vì thế, Mặc Trác mang bánh rán hành và canh xương sườn chạy đi.

Tôi ở cửa nhìn trong miệng hắn lại ngậm một cái bánh rán hành sau đó ngự kiếm bay đi.

Tôi nói: “Ngươi như thế nào không thuấn di?”

(Thuấn di: dịch chuyển tức thời.)

Hắn nói: “Thuấn di nhanh quá, sẽ ăn không hết được bánh rán hành.”

Tôi không còn lời gì để nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.