Xuyên Không: Ta Chỉ Muốn Làm Ruộng

Thế thân



Chương 10: Thế thân

Sau khi tiễn Mặc Trác đi, nhà tôi lại đón một vị khách không mời mà đến nữa – nữ chính, Tế Chi.

Tôi đang chuẩn bị sợ hãi, nhưng lại nghĩ, hai ngày trước tu vi Tế Chi còn ngang ngửa với tôi, mà gần đây tôi không ngừng đẩy nhanh tốc độ luyện tập, hơn nữa uống nhiều mấy viên thuốc bổ giống như không cần tiền đó của Đàm Tễ, hiện tại ước chừng tôi hơn nàng hai cấp!

Cười ch.ết mất, hiện tại muốn sợ thì cũng là nàng sợ, tôi sợ cái rắm!

Làm ma tu, tôi không thể để cho nhãi con Đàm Tễ nhà tôi mất mặt!

Từ trong túi, tôi móc ra một cái bánh rán hành mà giữa trưa ăn cơm tôi trộm giấu đi, hung tợn mà cắn một miếng, sau đó hỏi nàng như lưu manh: “Ngươi tới làm gì?”

Ánh mắt Tế Chi nhìn tôi rất kỳ quái, đó là một loại ánh mắt sợ hãi lại điên cuồng, tôi lơ đãng mà nhìn thấy một tia ghen ghét ở bên trong.

Kỳ quái, nàng là nữ chính, tôi là nữ phụ, nàng ghen ghét tôi cái gì?

Tôi cẩn thận cẩn thận nhớ lại tính cách của nữ chính.

Hoa hồng có gai, việc mà mình có thể tự làm tuyệt đối không cầu người khác, tâm địa thiện lương… Ồ, gạch bỏ hai chữ cuối cùng, dù sao thì người tốt bụng sẽ không giết chết một đứa trẻ, chữ cuối cùng là gì ta?

Nghĩ không ra thì quên đi.

Tế Chi tiến lên một bước muốn bắt lấy tay của tôi, nhưng bị tôi né đi, vẻ mặt nàng có vẻ hơi xấu hổ, nhưng vẫn giả vờ ôn tồn nói chuyện với tôi: “Sư tỷ, ta đến đây đón tỷ về tông môn theo lệnh của chưởng môn.”

Tôi nhìn nhìn nàng, lại là một hồi khuyên giải à.

Tôi đang là ma tu mà phải không?

Sao đám người này vẫn luôn miệng gọi tôi là người trong tông môn của họ.

Còn có, chưởng môn nữ chính nói lại là ai thế?

Tôi nhai nhai bánh rán hành, lại nuốt xuống, sau đó cự tuyệt nữ chính người gặp người thích hoa gặp hoa nở trong tiểu thuyết này… quá cường điệu.

Dù sao tôi cũng cự tuyệt nàng, thậm chí làm bộ lạnh như băng mà nói một câu: “Không đi.”

Sắc mặt Tế Chi thay đổi, nhưng ngay sau đó lại ôn tồn mà nói: “Sư tỷ, ta biết tỷ vì đang dỗi đại sư huynh mới…”

Vãi chưởng? Tôi đã là ma tu rồi, ngươi không cần chụp mũ lên đầu tôi như thế chứ?

Tôi vừa định phản bác, liền nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng la hét.

“Phu nhân! Ta trở về… Hử? Sao lại có tên ngốc ở đây thế?”

Được rồi, Đàm Tễ đã trở lại, tôi càng không hoảng hốt, chuẩn bị trực tiếp đem Tế Chi đuổi ra ngoài, miễn cho đến lúc đó đánh nhau lại ảnh hưởng tới ruộng rau của tôi.

Tế Chi dường như còn muốn nói gì đó, nhưng nàng cắn cắn môi, chỉ để lại một câu: “Sư tỷ, Đàm Tễ chỉ xem tỷ là thế thân… Tỷ…!”

Không tồi, nàng châm ngòi ly gián rất tốt, chuyện còn chưa có kết cục, nhưng có vẻ bất kỳ nữ nhân nào đang ở trong tình yêu đều trở nên ngốc nghếch.

Tế Chi có thể là thấy tôi đang ngẩn người, khóe miệng nàng gợi lên một nụ cười, nhìn qua thì phúc hậu và vô hại, nàng xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.

Nhưng nhân vật của tôi là một nữ phụ độc ác.

Nữ chính đã đánh đến cửa nhà rồi mà tôi không làm gì thì không phù hợp với thiết lập nhân vật của tôi đúng không?

Vì thế tôi cười lạnh một tiếng, hướng về phía ngoài cửa hét lên: “Đàm Tễ! Bảo vệ tốt đồ ăn của ta! Không thì buổi tối sẽ không có đồ ăn đâu!”

Ngay sau đó, tôi lại cười lạnh một tiếng, sau đó một chân đem nữ chính đá ra khỏi cửa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.