Chương 11: Lãng tử quay đầu quý hơn vàng
Nữ chính bị tôi đá ngã ở trên mặt đất.
Bộ quần áo đệ tử trắng như tuyết lấm tấm bụi và bùn, thậm chí bởi vì cú đá dùng tám phần lực kia của tôi mà sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu, nhìn thấy mà thương.
Tôi từ trong phòng đi ra mới phát hiện Đàm Tễ nói tên ngốc kia không phải chỉ Tế Chi, mà là đại sư huynh của tôi, Huyền Hư.
Huyền Hư sắc mặt cũng không tốt lắm, quần áo trên người bị kiếm trong tay Đàm Tễ cắt mấy chỗ, thậm chí trên mặt đều là máu tươi.
Thời điểm hắn thấy Tế Chi bị đá ra, cố gắng đưa tay ra đỡ, nhưng Đàm Tễ chặn đứt việc thi pháp của hắn, dẫn đến tình huống hiện tại là hai người bọn họ đứng với nhau, tôi cũng đứng, mặt Tế Chi trắng bệch.
“Phu nhân.” Đàm Tễ đi qua đây, đem trường kiếm trong tay thu lại, sau đó duỗi tay lau mẩu bánh hành còn dính trên khóe miệng tôi, biểu tình như là đang xin được tôi khen. “Hôm nay ta phải xử lý rất nhiều việc ở Ma giới đó!”
Tôi vốn dĩ muốn thuận tay sờ sờ đầu hắn, nhưng trên tay có dầu, chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng tôi vẫn phối hợp với bộ dáng ấu trĩ của hắn: “Ừm, giỏi quá! Buổi tối làm chân giò hầm tương! Chia cho ngươi hai cái luôn!”
Đàm Tễ cười, cười đến thật xinh đẹp.
Quả nhiên, so với phong cách lạnh lùng của nam chính, vẫn là mỹ nhân mạnh mẽ lại dịu dàng như Đàm Tễ hợp khẩu vị tôi hơn.
Ừm… tại sao nam nữ chính vẫn ở đây vậy?
Bọn họ không phải muốn động thủ với đồ ăn của tôi chứ?!
Tôi kinh hãi, chuẩn bị vén tay áo đánh bọn họ đi.
Mẹ nó, bắt nạt tôi thì có thể, bắt nạt đồ ăn của tôi thì không được!
Huyền Hư nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp, bên trong hỗn loạn một tia ôn nhu cùng vài phần quyến luyến, còn có một chút bi thống, phảng phất như đang nhìn nữ nhân yêu dấu.
Vì thế, tôi dùng bàn tay không dầu mỡ kia của mình kéo kéo Đàm Tễ, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ: “Bảo bối, đại sư huynh ta có phải có bệnh gì về mắt không?”
Nếu không, làm thế nào mà đôi mắt của hắn có thể biến thành biểu đồ hình quạt?
Đàm Tễ nghe vậy sửng sốt, sau đó lấy khăn tay từ trong ngực ra lau tay cho tôi, hắn nghiêm túc mà lắc lắc đầu, trả lời: “Chưa từng nghe nói có đại đệ tử chính tông nào của Thương Lam có bệnh về mắt.”
Người tu tiên đều có thính giác hơn người, hơn nữa Đàm Tễ cũng không có ý hạ giọng, Huyền Hư đều nghe thấy tất cả những gì hắn nói.
Tôi quay đầu lại xem hắn, sắc mặt Huyền Hư rất khó coi, nhưng vẫn kiên trì không có phất tay áo bỏ đi.
Tôi thấy buồn nha, sự kiêu ngạo không kềm chế được của hắn đâu?
Mất mặt như vậy mà cũng chưa đi, tôi cũng bội phục da mặt này rồi.
“Sư muội.” Huyền Hư mở miệng vàng, hắn thu kiếm, sắc mặt rất xấu, miệng hếch đến mức có thể treo cả bình dầu. “Lãng tử quay đầu quý hơn vàng.”
Đầu tôi đánh ra một dấu chấm hỏi.
Hắn là khuyên tôi hay là khuyên tiểu sư muội của hắn vậy?
“Vân Nhất Chi.” Huyền Hư thấy tôi không nói lời nào, lại mở miệng gọi tôi một tiếng, giọng nói tràn đầy ý tứ hận sắt không thành thép.
Tôi ngộ ra rồi, người hắn đang khuyên bảo chính là tôi.
“Lãng tử quay đầu quý hơn vàng? Lâm Bàn Tiên Tôn nói thật dễ nghe.” Không chờ tôi mở miệng nói chuyện, Đàm Tễ liền gấp không chờ nổi mà mở miệng châm chọc. “Phu nhân ta thứ nhất không gi.ết người, thứ hai không cướp của. Chẳng qua là nàng với phu quân của nàng là ta cùng nhau tu luyện ma khí mà thôi, lấy đâu ra việc lãng tử quay đầu mà ngươi vừa nói?”
Tôi không cần nói, tôi chỉ cần nhìn đại BOSS mở miệng, sau đó ở bên cạnh điên cuồng gật đầu là được.