Chương 22: Nữ chính trọng sinh
Mỹ nhân Khương Khương tốc độ thật nhanh, xách đại sư huynh tôi như xách một con vịt trở lại.
Nhưng xét trên khuôn mặt không còn huyết sắc của đại sư huynh, hắn nhất định là bị nữ chính hút khô rồi…
A, kém xa rồi.
Tôi không hiểu sao đại sư huynh lại làm được một bên vừa xanh mặt, một bên lại liếc mắt đưa tình nhìn tôi, một bên trừng mắt nhìn Đàm Tễ.
Quả nhiên, nam chính cùng nữ chính luôn có một số kỹ năng mà những nhân vật phụ bình thường như chúng tôi không có!
Mỹ nhân Khương Khương vô cùng ghét bỏ đại sư huynh, thậm chí còn không muốn cho hắn đứng cạnh bên mình, chỉ ném hắn tới bên cạnh Tế Chi.
Mỹ nhân Khương Khương ghét bỏ nhìn đôi hoang dại trước mắt: “Mắt có bệnh thì đi chữa đi, đừng coi ta là mầm mống oán hận.”
Tôi híp mắt nhìn mỹ nhân Khương Khương, lại nhìn nhìn sắc mặt xanh mét của Huyền Hư, lại nhìn nhìn sắc mặt như ch.ết cha ch.ết mẹ của Tế Chi, lại nhìn nhìn đứa trẻ cái hiểu cái không mà run bần bật, tôi hiểu ra: “Hoá ra là ngươi cùng đại sư huynh có quan hệ, nhưng đại sư huynh không chịu trách nhiệm với ngươi, cho nên ngươi tìm mỹ nhân Khương làm thế thân… A không phải, làm người đổ vỏ!”
Tế Chi bị lời nói của tôi chọc tức, nàng gào rống lên: “Vân Nhất Chi! Ngươi câm miệng cho ta!”
Làm nữ phụ ác độc, đương nhiên là tôi không có khả năng chiều theo ý nàng ta, tôi ghét bỏ nhìn nàng: “Cười ch.ết mất thôi, ngươi có khả năng thì bịt miệng ta đi! Không có bản lĩnh thì dựa vào cái gì mà ngăn cản ta nói chứ? Ta nhổ vào!”
Tế Chi tức giận cả người run rẩy, nàng triệu ra linh kiếm bản mạng, mũi kiếm chỉa vào tôi: “Nếu không phải là ngươi! Sư huynh sao có thể không thích ta?!”
“…Vấn đề này hỏi rất hay a.” Tôi vuốt vuốt chiếc cằm trơn bóng như trứng gà bóc. “Ngươi nói, có hay không một khả năng, Khương Khương vốn không phải trúc mã của ngươi?”
Tôi mới là trúc mã của Khương Khương mỹ nhân!
Nhưng nếu nữ chính đã lấy ra linh kiếm bản mạng tiếp đón tôi, tôi đương nhiên cũng không thể khách khí, trở tay móc ra tôi linh kiếm bản mạng của bản thân…. Tuyệt Trần.
Luyện thanh kiếm này vốn dĩ là vì tôi nghĩ rằng dùng để phòng thân khi làm ni cô, không nghĩ tới lại chìm vào đóa hoa mẫu đơn Đàm Tễ này.
Tôi tặc lưỡi thương hại, sau đó không chút mất sức mà thanh kiếm đặt lên cổ trắng ngần mềm mại của Tế Chi, hoàn toàn không có quan tâm khuôn mặt tái nhợt sợ hãi của đến mức khóc oa oa bên cạnh và khuôn mặt xanh mét của bản thân nàng.
Tôi là đệ nhất mỹ nhân kiêm nữ phụ ác độc của Tu Tiên giới, không phải sao?
Thanh kiếm của tôi liền đặt trên cổ Tế Chi, trong khi sắc mặt nàng dần dần từ xanh mét chuyển sang trắng bệch, tôi vui vẻ thoải mái thổi thổi móng tay mà Đàm Tễ mới sơn cho tôi.
“Vân Nhất Chi, vì cái gì…”
Tôi nhướng mày nhìn nàng: “Cái gì vì cái gì?”
Tế Chi môi run run một chút, nàng hướng về phía tôi hét to: “Tất cả những gì ngươi có ngày hôm nay nên là của ta!”
Vừa rồi, linh kiếm bản mạng của nàng bị tôi chém đứt dễ như trở bàn tay, bị gió thổi bay, bản thân nàng cũng bị phản phệ, bên môi chảy xuống một ngụm máu đen, nàng yên lặng nhìn tôi, ánh mắt gần như cố chấp: “Rõ ràng trời cao cho tôi cơ hội trọng sinh, vì sao ta không thắng được ngươi?! Vốn dĩ tất cả những gì ngươi có đều phải là của ta!”
“Vốn dĩ ta mới là người nhị sư huynh thích nhất! Người đại sư huynh thích cũng nên là ta! Đàm Tễ nên cùng ngươi ch.ết ở dưới kiếm của ta! Ta phải có được tất cả!”
Tôi rất là chấn động… hoá ra ngươi trọng sinh?!
Nhưng… Lão nương là xuyên sách nha.
“Tế Chi.” Tôi làm giả vờ gọi nàng một tiếng. “Ngươi đúng là trọng sinh, không sai, nhưng… làm sao ngươi dám chắc ông trời cho cô cơ hội này là để giúp ngươi chứ không phải để ngươi bù đắp lỗi lầm kiếp trước? Kiếp trước, ngươi giết bao nhiêu người vô tội để lập công, ngươi còn nhớ rõ sao?”
Tế Chi ngạc nhiên, môi khẽ nhếch, tự biện hộ: “Nếu không giết bọn họ! Người dân…”
Tôi không cam lòng yếu thế mà hỏi lại: “Thế nhưng thủ đoạn ác liệt của người, lại hại bao nhiêu người rồi?”
Làm người xuyên sách, tôi vẫn nhớ rõ trong nguyên tác, nàng vì muốn gi.ết Mặc Trác, đã hy sinh tính mạng của cả một thành, vì dụ Thuỵ Tuyết ra, nàng dùng tính mạng của một đứa bé ba tuổi làm mồi, vì gi.ết Đàm Tễ, thiếu chút nữa dâng lên tính mạng của hơn phân nửa người trong thiên hạ!
Nếu ma tu đều là tội nhân không thể tha thứ, nàng ta tu tiên, có thể tốt ở chỗ nào?
Thiện ác không có ranh giới, thiện hay ác, hoàn toàn phụ thuộc vào cảm nhận của chúng sinh trong sự việc.
Tế Chi sắc mặt tái nhợt, không trả lời được.
Tôi nhìn về phía nàng: “Ngươi có biết trăm năm trước vì sao các ngươi có thể gi.ết ta dễ như trở bàn tay không?”
Tế Chi dường như bắt được nhược điểm của tôi, kích động lên: “Không phải bởi vì ngươi yếu sao! Ngươi là ma tu! Chúng ta phải gi.ết ngươi!!”
Tôi lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng: “Bởi vì khi các ngươi gi.ết ta, có hai đứa trẻ đã đang nấp ở khu rừng rậm phía sau.”
Tế Chi cả người dại ra, ngược lại là Huyền Hư ở một bên đứng lên.
“Nhất Chi sư muội! Ta…”
Hắn vừa định cất bước, lại bị Đàm Tễ và Khương Phúc chặn lại, thậm chí là hạ thuật cấm ngôn.
Đứa bé bên người Tế Chi nhìn qua đã bị dọa choáng váng, nhìn tôi không rời mắt.
Tế Chi còn muốn nói điều gì khác, nhưng tôi không có cho nàng cơ hội.
Tôi thu hồi kiếm, trên cổ nàng có một vết máu rất sâu.
Nàng ngã xuống, trong ánh mắt là sự không cam lòng cùng với một tia bi ai.
Đứa trẻ nhỏ ôm thi thể mẫu thân bi thống khóc lớn, tựa như trong nguyên tác, sau khi quyết chiến, hài tử và mẫu thân giống nhau khi sinh mệnh bị tàn phá.
Đứa con của Tế Chi trong ánh mắt tràn ngập thù hận, nhưng cũng tràn đầy mê mang cùng sợ hãi về tương lai.
Tế Chi đã ch.ết.
Huyền Hư xụi lơ ở ghế trên, khả năng hắn cũng không nghĩ tới cuối cùng sẽ là tình huống như vậy.
Hắn không còn thanh lãnh đạm mạc như ngày xưa, quanh người tràn ngập bất an.
Tôi thu hồi trường kiếm, đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng mà gọi hắn một tiếng.
“Đại sư huynh.”
Xưng hô này trăm năm trước tôi cũng từng gọi, hiện giờ lại gọi, đã cảnh còn người mất.
Thuật cấm ngôn được giải, ngữ khí rất bất đắc dĩ: “Nhất Chi.”
“Huyền Hư, tình cảm huynh muội giữa chúng ta vào trăm năm phía trước đã hết rồi.” Ta thu hồi linh kiếm bản mạng, hơi hơi nhắm mắt. “Ta sẽ dùng bí thuật xóa đi ký ức của ngươi và đứa bé kia, cho ngươi thời gian 20 năm dạy dỗ nó… Sai lầm của ngươi và Tế Chi không nên để một đứa trẻ gánh vác.”
Huyền Hư nhìn về phía tôi, làm sao cũng nói không ra lời.
Hắn không thể xin lỗi, cũng không thể buông bỏ cái gọi là kiêu ngạo của mình.
Nhưng những điều này không có quan hệ gì với tôi.
Tôi duỗi tay đặt lên giữa trán hắn một chút, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.