Kiều Kiều thấy tôi tự nhiên mà làm nũng: “Tuệ Hoà, cậu cũng khuyên Quân Từ đi, đừng ở nơi nhân tài không được trọng dụng, tớ đau lòng.”
Cố Quân Từ chủ động đến chỗ tôi, tự nhiên nhận lấy hộp cơm, bình tĩnh nói: “Tôi hiện tại rất tốt, không nhọc cô lo lắng.”
Chân mày Kiều Kiều nhăn một chút: “Quân từ, anh… Tuệ Hòa, cậu xem anh ấy kìa.”
Tôi đứng về Cố Quân Từ, kiên định nói: “ Tôi tôn trọng quyết định của anh ấy.”
“Nhưng…”
Cố Quân Từ tự nhiên ôm tôi: “Khương tiểu thư còn có chuyện gì không, chúng tôi muốn ăn cơm rồi, giữ người ngoài lại hơi bất tiện.”
Mắt đẹp Kiều Kiều lóng lánh nước, xem ra chịu đại ủy khuất. Vẻ mặt lã chã chực khóc: “Quân từ, mặc dù em kết hôn, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè.”
“Tôi cũng kết hôn, nên đối với bạn khác giới phải giữ khoảng cách.”
Kiều Kiều quét mắt qua tôi, tự giễu cười cười: “Vẫn là Tuệ Hòa lợi hại, không có Liêm Cảnh, còn có Quân Từ che chở.”
Tôi khẽ nhíu mày.
Mặc dù biết này nữ chính là mềm mại, yếu đuối, thế quái nào lại giống trà xanh vậy.
Cố Quân Từ nghiêm mặt: “Vợ của tôi thế nào, không cần người ngoài xen vào.”
Kiều Kiều vẻ mặt bị thương, có lẽ là không nghĩ đến Cố Quân Từ sẽ vì tôi phản đối mình.
Cô ấy không cam lòng nhìn tôi một cái, lúc này mới lẩm bẩm: “Em biết anh là để ý em gả cho Liêm Cảnh, trong lòng có oán khí, em hiểu. Thôi, em ngày khác trở lại thăm anh.”
Kiều Kiều đi rồi, đáy mắt Cố Quân Từ thoáng qua một chút phiền muộn.
Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ cốt truyện vẫn còn ảnh hưởng?
“Vợ, tôi và cô ấy không có gì!”
Cố Quân Từ vội vàng giải thích.
“ Tôi… Biết a.”
Rốt cuộc trong tiểu thuyết anh yêu mà không được mà?
“Em không ghen?”
Tôi kỳ thực hoàn toàn không cảm giác!
Vẫn nên chiếu cố một chút tự tôn nam giới đi.
“Kỳ thực… Có chút. Dù sao Khương tiểu thư vẫn rất ưu tú.”
“Vợ, em càng hơn cô ấy gấp trăm gấp bội lần, ở trong mắt tôi, em chính là tốt nhất.”
Tôi: …
“Cảm ơn a.”
11
Một bữa cơm ăn tư tưởng không tập trung, Cố Quân Từ luôn nhìn tôi muốn nói lại thôi.
Tôi để xuống bát đũa: “Thế nào? Có lời nói thẳng.”
Cố Quân Từ ngập ngừng nói: “Em còn nhớ anh ta?”
“Ai cơ?”
“ Liêm Cảnh?”
“Ai a!”
“Liêm Cảnh.”
“Ha?”
Nam chính và tôi có quan hệ gì?
Đúng, bia đỡ đạn yêu thầm.
Nhưng tôi với hắn không có cảm xúc.
“Tôi trước đây chính là cảm thấy anh ta nhìn cũng được, nhìn vừa mắt, không tính là thích.”
“A… Vậy em còn muốn cùng hắn…”
“Đó là quá khứ rồi… Cuối cùng chẳng phải cùng anh sao.”
“Cho nên… Em thất vọng?”
Tôi nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Cố Quân Từ, tâm lý nổi một trận không ngữ: Này nam phụ, anh cũng thật kỳ lạ ha!
Tôi vỗ tay hắn, cười nói: “May mắn là anh!”
Cố Quân Từ rõ ràng vui hơn nhiều, ăn cơm cũng ăn rất nhiều.
Thật là… Dễ dỗ nam nhân.
Khuya về nhà tôi mới phát hiện, là tôi ngây thơ…
Cố Quân Từ tắm rửa xong không mặc áo, liền ở trước mặt tôi đi đi lại lại.
Một hồi rót cốc nước, một lát ăn trái cây, nộ xoát cảm giác tồn tại.
Thân thể nam nhân to lớn ở trước mặt, tôi hoảng đến hoảng đi, bắp tay, cơ bụng, quá mức xuất sắc…
Làm một nữ nhân bình thường, tôi mặt đỏ tía tai, tim đập rộn lên.
“Anh… Không lạnh sao?”
“Có chút, hay là vợ ôm anh một cái?”
Tôi: …
Tôi là muốn nói anh có muốn mặc quần áo vào không.
“ Quần áo của anh giặt rồi.”
“Anh chính là cố ý!”
Tôi đứng dậy chuẩn bị đi phòng của hắn tìm quần áo, đột nhiên trời tốI om.
“A!” Tôi thất kinh kêu một tiếng, vô thức ôm chặt người bên cạnh.
“Đừng sợ, mất điện rồi.”
“Ân…”
Tôi cũng biết mình vừa phản ứng thái đại.
Tôi muốn tránh hắn, nhưng thân thể này thực sự quá mức mỹ hảo, tôi lại kìm lòng không vụng trộm sờ sờ.
“Hài lòng không?”
Bên tai vang lên tiếng ác ma nói nhỏ.
“Ân…”
Tiêu rồi tiêu tồi, bản tính sắc nữ muốn bại lộ.
“Anh và Liêm Cảnh ai coi được?”
“Ha?”
Nam nhân nắm tay tôi chạm chỗ này chỗ kia, thì thầm: “Có thích không…”
“Kia…”
“Anh mau đi xem điện đi, tối như hũ nút!”
“Được.”
Cố Quân Từ đem tôi đặt ở trên xô pha, lúc này mới đi kiểm tra.
“Toàn bộ khu dân cư mất điện rồi, hai tiếng sau có điện.”
“Ờ.”
Cố Quân Từ ngồi ở bên cạnh tôi, tạ ơn trời tạ ơn đất, hắn cuối cùng mặc quần áo.
Chỉ là… ghế xô-pha to như vậy, hắn cần gì phải chen tôi!