Xuyên Thành Độc Phụ Của Phản Diện

Chương 5



Chương 5:

“Sợ tối sao?”

“ Không…”

“ Ờ.”

Hắn hình như có hơi thất vọng.

“Vợ, chúng ta nói chuyện phiếm nhé?”

“ Ừm.”

“Anh gần đây có một loại cảm giác kỳ quái, anh hình như được là chính mình.”

“Nói thế nào nhỉ?”

“Anh trước đây đối với Khương Kiều làm một chút chuyện kỳ quái, hình như bị cái gì thao túng. Nhưng là hôm nay anh thấy cô ấy, hoàn toàn không có cảm giác ấy, trái lại cảm thấy… Có chút phiền.”

Đây là thoát ly tình tiết, nam phụ cũng bắt đầu ghét bỏ nữ chính.

“Vợ, em có cảm giác này không?”

“Có một chút đi, tương tự với tôi đối với Liêm Cảnh. Kỳ thực, hắn hoàn toàn không phải kiểu người tôi thích.”

“Vậy em thích kiểu người gì?”

Tôi: …

“Nhìn vừa mắt đi.”

“Vậy em nhìn anh vừa mắt không?”

“Cố Quân Từ, anh muốn nói cái gì.”

“Không có gì, chính là… anh… thích em.”

Tôi: … Bất thình lình tỏ tình.

“Cảm ơn a.”

Có lẽ trong bóng tối, cảm quan mẫn cảm, tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể người bên cạnh tăng, hắn ở dần dần tới gần tôi.

Hô hấp ngày càng gần, trong bóng tối khuôn mặt tuấn tú không ngừng phóng đại.

Đột nhiên!

Đèn sáng!

Tôi và Cố Quân Từ bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút lúng túng.

Cố Quân Từ buồn bực phi thường: “Không phải nói mất điện hai tiếng sao?”

Tôi bưng miệng cười trộm: “Cái kia, chúc ngủ ngon!”

Tôi quyết đoán bỏ chạy về phòng.

Xong xuôi xong xuôi, suýt mắc mỹ nam kế.

Gần đây Cố Quân Từ rất lạ, giống như một con chim công xoè đuôi, thời thời khắc khắc bày ra mị lực của mình.

Mặc dù hắn không bày ra đã là phần trăm sức hấp dẫn, hắn lại mở ra, tôi hoàn toàn không chịu nổi a.

Hắn luôn luôn mượn cơ hội cùng tôi ôm ôm, nhưng tôi mẫu đơn 20 nhiều năm, thực sự khó mà mỹ nam ngồi trong lòng mà không loạn.

Tôi cảm thấy qua không được bao lâu, tự mình cũng sẽ bị hắn ăn can mạt tận…

Nhưng từ từ chung sống, tôi càng cảm thấy Cố Quân Từ thật đáng yêu, mà tự mình, cũng nguyện ý dung túng hắn.

Hắn nháo muốn ăn sườn xào chua ngọt, tôi liền đi xuống lầu mua, lúc về lại gặp một người đáng ghét.

“A Tuệ Hoà, đúng là cô rồi, tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, cô sao có thể là bà bác nào chứ?”

Tên đàn ông ghét bỏ nhìn tôi bao lớn bao nhỏ: “Thật là, đúng là thành mụ già này!”

Tôi quan sát nửa ngày, mới miễn cưỡng nghĩ nhớ ra, hình như là em trai gì đó.

Lý Minh, em trai cùng cha khác mẹ, chính là con trai được chọn làm người thừa kế, con gái đều là công cụ liên hôn.

Hắn bởi vì mẹ chiếm chính thê vị trí, hung hăng càn quấy, cũng không không coi tôi ra gì.

Bây giờ nhìn như tôi vậy, càng ra sức chế nhạo.

Tôi nghe hắn trào phúng thực sự vô vị: “Nói xong chưa, nói xong thì tránh đường!”

Lý Minh vừa thấy tôi có thái độ này, lập tức chửi đổng.

“ Lý Tuệ Hòa, cô cho rằng bản thân là Lý tiểu thư hả, cô sớm đã bị đuổi đi, bây giờ còn dám đối lên mặt với tôi, cái thứ mất dạy!”

“Tôi khuyên cô nhanh chóng ly hôn với Cố Quân Từ đi, nhân lúc mình còn trẻ kiếm đại gia mà gả, giúp đỡ Lý gia, tránh như bây giờ, biến thành bà cô già.”

“Nói đủ chưa? Tôi không nói gì liền muốn lên trời hả!”

Tôi lành lạnh trừng hắn: “ Cậu có tư cách gì nói Cố Quân Từ, cậu ngay cả một sợi tóc cũng thua kém. Cậu có bản lĩnh gì, chẳng qua là cái dựa vào Lý gia diễu võ dương oai, cậu chẳng là cái gì.”

“Cố Quân Từ bây giờ là lạc phách, nhưng anh ấy cố gắng đi lên, nhất định sẽ đông sơn tái khởi. Mà cậy, Lý Minh chẳng qua là đồ bỏ đi!”

“An tuệ hòa, cô dám mắng tôi!”

Hắn nắm tay hướng tôi đánh tới.

Tôi lặng một khoảnh khắc, mắt thấy nắm tay đập hướng mình, muốn né tránh, liền bị một thân ảnh chặn ở trước mặt.

Người kia nắm lấy cổ tay Lý Minh vặn, đạp một cước, đem hắn quăng ra.

Nhìn Lý Minh ngã vồ ếch, tôi cười đến rất phấn khởi.

Tôi chủ động kéo cánh tay Cố Quân Từ: “ Chồng, anh giỏi quá!”

“Bảo vệ vợ là việc của anh.”

Cố Quân Từ rất vui, lưng càng thẳng lên.

Hắn nhe răng trợn mắt với Lý Minh, nói: “ Cách xa vợ của tôi, còn dám quấy rối cô ấy, tôi thấy cậu một lần đánh một lần!”

Nói xong, hắn nhận lấy bao lớn bao nhỏ trong tay tôi, dắt tôi đi.

14

“Không bị thương ở đâu chứ?”

“Em không sao, em cũng không chịu thiệt.”

“Đều là anh không tốt.”

“Này với anh có quan hệ gì.”

Ánh mắt Cố Quân Từ phức tạp nhìn tôi, ngầm thở dài: “Không có việc gì, rất nhanh sẽ kết thúc.”

“Cái gì?”

“Không có việc gì.”

Mấy hôm nay chung sống chúng tôi càng ăn ý, tôi làm cơm, hắn trợ giúp; hắn rửa bát, tôi thu dọn phòng bếp.

Tôi thậm chí cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Sau buổi cơm tối, Cố Quân Từ đưa cho tôi một cái thẻ.

“Ở đây còn có một chút anh tích góp, vợ, em mua chiếc xe đi, anh không nỡ để em xách bao lớn bao nhỏ đi đi lại lại.”

Tôi: …

Nhưng chợ bán thức ăn ngay khu dân cư bên cạnh, lái xe… Hoàn không tìm được chỗ đậu xe.

“Vậy chỗ này em cầm trước, làm quỹ mua nhà, mua xe từ từ đi, em mặc dù có bằng lái, nhưng không chắc tay.”

“Vợ, em không cần giúp anh tiết kiệm tiền, anh vẫn đang cố gắng kiếm tiền.”

“Em biết.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.