Hai người nỗ lực, cuộc sống chung quy càng ngày càng tốt.
Tôi như thường ngày đến công ty Cố Quân Từ đưa cơm, vừa vào cửa liền gặp người quen.
Đây không phải là ba mẹ của Lý Minh sao, bọn họ làm cái gì vậy?
Chẳng lẽ hôm đó bị đánh trở về nhà cáo trạng, tìm gia trưởng qua đây giúp?
Tôi thật có chút lo lắng Cố Quân Từ, hiện tại anh so với lúc trước…
Mặc dù Lý gia lộn xộn, nhưng có tiền, Cố Quân Từ không có gì, chỉ sợ chịu thiệt.
Tôi không thể nghe thấy bên trong nói gì, nhưng nhìn ba Lý Minh dường kích động, tôi sợ họ xung đột, liền xông vào.
Tôi chắn trước mặt Cố Quân Từ: “ Ông muốn làm gì, có cái gì thì tìm tôi, không được tổn thương anh ấy!”
Giọng nói rơi xuống, toàn bộ phòng làm việc yên tĩnh ba giây.
Cố Quân Từ cười một phen ôm eo tôi. “Vợ, Lý tổng là tới nói chuyện làm ăn.”
“A…”
Tôi có một chút lúng túng, “Vậy các người… nói tiếp đi.”
Tôi muốn bỏ chạy, lại bị Cố Quân Từ ôm chặt: “Lý Minh đến xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
Lý Minh vẻ mặt căm giận không cam lòng trừng tôi, cho đến ba cậu ta không chút nể nang thưởng hắn một đập, hắn không tình nguyện nói: “Chị, xin lỗi…”
“Ha?”
“Tôi hôm đó không nên ăn nói vớ vẩn, nhục mạ chị và anh rể…”
Tôi: …
Cái tình huống gì thế này?
Ba Lý Minh mặt cười tiến đến trước mặt của tôi: “Ôi chao, Tuệ Hòa a, đều là người một nhà, con đừng tính toán với Tiểu Minh nữa.”
Tôi lạnh mặt nhìn theo ông ta, trong óc lại là một nắm dây rối.
Ông ta kiên trì khuyên. “Bây giờ con và Cố tổng cảm tình tốt như vậy, ba nhìn cũng cảm thấy rất phấn khởi, con nói với Cố tổng một chút, đem hạng mục thành bắc cho Lý gia đi?”
“Ha?”
“Lys tổng, tôi và vợ của tôi muốn ăn cơm rồi, có chuyện gì ngày khác nói đi.”
“Này…”
“Tiểu Lâm, tiễn khách.”
Cho đến trợ lý Lâm tiễn khách, phòng làm việc chỉ còn tôi hòa Cố Quân Từ, tôi mới hồi phục tinh thần lại — Cố Quân Từ không phải phá sản ư?
Nhưng sao Lý lão đầu kia lại khom lưng khuỵu gối với anh?